Chàng hoạ như hoa - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-06-30 16:42:45
Lượt xem: 1

Tư Dư tìm một vị trí trống ở hàng sau và ngồi xuống, nhìn thấy Trần Không và Ô Vân đi cùng giáo viên, hai bên trái phải lần lượt trò chuyện với bạn cùng lớp.

 

Lòng bàn tay cô vẫn nóng bừng, cả trái tim cũng đập thình thịch.

 

Bọn họ nắm tay nhau, gần như đã nói ra lời tỏ tình, nhưng Tư Dư rất lâu vẫn không thể trở lại bình thường.

 

“Sau này em cũng sẽ không thất vọng về anh. Chúng ta sẽ cùng ở bên nhau nhé?”

 

Vừa rồi, sắc mặt lạnh lùng của Trần Không đã tan đi, lớp băng mỏng manh vỡ ra trở thành ánh sáng rực rỡ.

 

Giống như một con mèo đang ngập ngừng để lộ bụng, và rồi bất ngờ được xoa bóp như mong muốn, lộ ra vẻ kiêu hãnh và đầy tin tưởng.

 

Ánh mắt anh ấm áp, trong trẻo, tràn ngập những suy nghĩ chỉ dành cho Tư Dư.

 

Cô đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi Trần Không như thế này, thiếu chút nữa đã nói ra những lời đó.

 

Không biết có chuyện gì xảy ra, bỗng mọi người đều gọi cho Trần Không.

 

Tư Dư nghe thấy vậy, liền phản ứng lại, nhỏ giọng thì thầm nói: 

 

“Trần Không, mọi người đang gọi anh.

 

Chúng ta đi xem thử nhé?”

 

Trần Không được Tư Dư nắm lấy tay, một ngọn lửa bùng lên từ những đầu ngón tay cô chạm vào, đốt thẳng vào trái tim anh.

 

Anh muốn nói không cần, nhưng Ô Vân đã đi qua thông báo cho anh:

 

“Cô Trương tới rồi, cô đang tìm cậu đó.”

 

Cô Trương là giáo viên chủ nhiệm thời đại học của bọn họ.

 

Cô không bao giờ kết hôn, và xem hầu hết tất cả những học sinh mà cô dạy như con ruột của mình.

 

Hơn nữa, cô còn đặc biệt yêu quý Trần Không.

 

Vừa tới nơi, cô liền hỏi: “Nghe nói Trần Không cũng tới đây rồi phải không?”

 

Nghe cô hỏi một câu như vậy, mọi người đều ầm ĩ gọi cho anh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chang-hoa-nhu-hoa/chuong-16.html.]

Tư Dư do dự một chút, muốn thả tay anh ra, lại bị Trần Không túm về,  giữ cô chặt hơn.

 

Anh nắm tay cô, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bước từng bước băng qua hành lang hoa, rồi tiến tới chỗ cô giáo.

 

Cô Trương nhìn thấy bọn họ, híp mắt mỉm cười, khiến mặt Tư Dư đều đỏ lên.

 

May mắn thay, cũng không có ai trêu chọc bọn họ về chuyện này.

 

Cô Trương muốn trò chuyện cùng mọi người về tình hình hiện tại gần đây, Trần Không lại nhìn chằm chằm vào bàn tay nơi Tư Dư đã nắm chặt một hồi lâu.

 

Dần dần lại trở nên nóng bừng theo cô ấy.

 

Sau khi Tư Dư ở lại một mình, Sở Duyệt kéo Tiêu Tiệp lại gần, Tiêu Tiệp cúi đầu nói lời xin lỗi với Tư Dư.

 

“Thật xin lỗi, tôi không phải là muốn đả kích tình cảm của cô.”

 

Cô ta nói như thế, lại nhìn về Sở Duyệt, nhỏ giọng bổ sung một câu: 

 

“Tôi chỉ là lo lắng, sẽ lại có người bởi vì yêu Trần Không mà bị tổn thương.”

 

“Chẳng phải cậu đã đồng ý sẽ không đề cập đến chuyện này sao!”

 

Sở Duyệt cúi người, ghé sát tai Tiêu Tiệp chẳng biết nói những điều gì, người kia liền vẫy tay chào Tư Dư, rồi bước thêm vài bước ra xa.

 

“Tôi từ lâu đã không còn bất kì suy nghĩ gì với Trần Không nữa rồi, cô yên tâm đi.”

 

Sở Duyệt chớp mắt, lặng lẽ chỉ tay về phía Tiêu Tiệp cách đó không xa, mấp máy miệng, trầm giọng nói:

 

“Cô ấy chỉ là quá lo lắng cho người khác mà thôi, không thể quên được những chuyện cũ trong quá khứ.”

 

“Vừa rồi Sở Duyệt tìm em nói chuyện gì vậy? Có phải là nói xấu Trần Không không?”

 

Ô Vân và Trần Không quay lại, vừa ngồi xuống, liền vội vã dò hỏi cô.

 

Tư Dư lắc lắc đầu, cô nhớ lại những gì mẹ đã nói qua trước đây.

 

Mẹ cô nói:

 

“Muốn gặp được tình yêu cần phải may mắn, có người may mắn, thì cũng sẽ có người không may."

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...