Cha tôi - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-07-06 10:09:03
Lượt xem: 1,017

12

 

Ngày 1 tháng 5, tôi và Trình Dục Bạch đều được nghỉ ba ngày.

 

Ngày nghỉ đầu tiên, lúc ăn cơm buổi sáng, Trình Dục Bạch bỗng nhiên nhìn tôi nói: “Mạn Mạn, hình như em cao lên rồi.”

 

“Hả?”

 

Tôi đang bưng bát cháo nóng lên thổi, nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh một cái, vừa vui vừa kinh ngạc nói: “...Thật sao?”

 

Không còn tâm trạng thổi cháo.

 

Dưới sự thúc giục của tôi, Trình Dục Bạch tìm thước cuộn ra, lập tức đo chiều cao cho tôi.

 

Anh nhìn thoáng qua thước đo: “Một mét năm mốt phẩy sáu. Làm tròn thành một mét năm hai.”

 

Tôi chợt tỉnh ra: “Thảo nào gần đây em luôn cảm thấy quần ngắn một đoạn, thì ra em cao lên nhiều như vậy.”

 

Trình Dục Bạch xoa đầu tôi: “Buổi chiều dẫn em đi mua quần áo mới.”

 

Cái gì? Tôi lại có thể mua quần áo mới sao?

 

Tôi reo hò: “Tốt quá!”

 

Thời gian cứ như vậy trôi qua bên ống quần ngắn một đoạn, thoáng cái đã đến tháng sáu.

 

Cuộc thi cũng đã đến đúng hạn.

 

Môn thi đầu tiên là ngữ văn, lúc viết tên, tôi hơi căng thẳng một chút, nhưng rất nhanh, tôi liền phát hiện đề thật ra cũng không phải quá khó, ít nhất đơn giản hơn Trình Dục Bạch đưa cho tôi.

 

Tự tin của tôi tăng nhiều, cảm xúc từ từ bình tĩnh lại, tốc độ viết cũng càng ngày càng trôi chảy.

 

Mãi cho đến buổi chiều, cũng không còn khẩn trương nữa.

 

Sau khi môn thi tiếng Anh kết thúc, tôi đậy nắp bút lại, đeo bình nước lên, bình tĩnh đi ra khỏi trường thi.

 

Cha tôi đã sớm chờ ngoài cổng trường.

 

Sau khi nhìn thấy tôi, ông nhận lấy bình nước của tôi, tuyệt đối không đề cập tới chuyện thi cử, mà không ngừng hỏi tôi muốn ăn cái gì muốn chơi cái gì, sợ tôi có áp lực.

 

Tôi sôi nổi theo ông về nhà, tâm tình tốt vô cùng.

 

Trong thời gian tới, tôi chỉ có một việc phải làm, đó chính là chờ đợi.

 

Rốt cuộc, sau khi nằm ở nhà hơn nửa tháng, kết quả thi chuyển cấp của tôi đã có. Cha và Trình Dục Bạch cùng tôi đến trường học, dự cảm của tôi không sai, trên danh sách trúng tuyển trường Nhất Trung quả nhiên có tên của tôi.

 

Nhưng tôi đậu Nhất Trung, Quan Kỳ lại đậu Nhị Trung.

 

Tuy rằng chỉ năm cuối cùng mới trở thành bạn cùng bàn, nhưng không hề nghi ngờ, chúng tôi hợp nhau nhất.

 

Tôi than thở, lòng tràn đầy không nỡ.

 

Ngược lại cô ấy rất bình tĩnh, còn có tâm tình an ủi tôi: “Cũng không phải là không gặp được, sao lại chán nản như vậy?”

 

Tôi bĩu môi: “Không có cậu, cảm giác ăn cơm cũng không thơm.”

 

Quan Kỳ như có điều suy nghĩ: “Cái này cũng đúng, đến Nhị Trung, tôi có ông bà nội nấu cơm cho, cậu chỉ có một mình... Hay là cậu cùng cậu và mợ nhỏ tương lai của mình với nhau ăn cơm nhé? Mình nói trước một tiếng, chắc chắn sẽ được.”

 

“Cậu đừng làm thế!” Tôi cảm thấy ớn lạnh trong đầu, nhanh chóng từ chối: “Người lớn đang yêu, trẻ con đi quấy cái gì?”

 

Quan Kỳ còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị thanh âm ngoài cửa cắt đứt.

 

“Mạn Mạn!”

 

Thì ra là Trình Dục Bạch thấy tôi còn chưa ra ngoài, chờ không được lại đây gọi một tiếng.

 

Tôi luôn miệng nói: “Đến đây đến dây, ngay lập tức!”

 

Quay mặt nhìn thấy hai mắt Quan Kỳ sáng ngời, cảm khái: “Trước kia cậu luôn nói anh cậu đẹp trai, không ngờ lại là thật.”

 

Tôi:?

 

Không ngờ trước kia cô ấy đều cho là tôi đang khoác lác sao?

 

Quan Kỳ lấy khuỷu tay đẩy đẩy tôi, tự cho là nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu: “Anh trai cậu không phải học ở Nhất Trung sao? Cậu có thể ăn cơm với anh ấy.”

 

Trình Dục Bạch đã đi vào phòng học.

 

Tôi cười gượng gạo: “Cậu nói đúng, mình cũng rất muốn ăn cơm với anh ấy.”

 

Lạ ghê.

 

Vừa dứt lời, Trình Dục Bạch đã đi tới trước mặt, quần đen vào áo sơmi trắng ngắn tay vô cùng đơn giản, lại tôn lên chiều cao và đôi chân dài của anh, ở trong đám đông rất nổi bật.

 

“Mạn Mạn.”

 

Anh kéo tay tôi, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Thời gian không còn sớm, chúng ta phải về nhà.”

 

Trình Dục Bạch này, ngàn xấu vạn xấu, chỉ có một chút tốt...

 

Đi ra ngoài, rát nể mặt tôi, cho dù tôi quả thật làm sai chuyện gì, cũng chỉ đóng cửa tính sổ, tuyệt sẽ không để cho người khác chê cười.

 

Về điểm này, tôi rất hưởng thụ.

 

Lưu luyến nói tạm biệt Quan Kỳ, cha dẫn tôi và Trình Dục Bạch rời khỏi trường học.

 

Khi bước ra khỏi cổng trường, tôi không nhận ra rằng đây là lần cuối cùng tôi đến đây. Chờ lúc rảnh rỗi sẽ quay về, cùng với Quan Kỳ... tôi nghĩ như vậy, nhưng tôi không quay về, cũng không gặp lại Quan Kỳ.

 

Nơi tôi ở không ngừng phát triển, tôi và Quan Kỳ đều không dự liệu được, ngày đó nói lời tạm biệt với nhau, là lần cuối cùng giữa chúng tôi.

 

Cũng vào ngày đó, tuổi thơ tốt đẹp của tôi lặng lẽ kết thúc, dịu dàng cáo biệt tôi. Thời điểm tôi còn chưa kịp phản ứng, thời gian nhẹ nhàng, không thể cự tuyệt đẩy tôi tới giao lộ kế tiếp của cuộc đời.

 

Đeo cặp sách đứng ở cửa trường Nhất Trung, nhìn cây ngô đồng cao cao, tôi không khỏi phiền muộn.

 

Trong lòng có một thanh âm đang nhẹ nhàng nói với mình.

 

“ Mạn Mạn à... mày không còn là trẻ con nữa.”

 

13

 

Tôi từng cho rằng sau khi trở thành học sinh trung học cơ sở, khó khăn đầu tiên mình phải đối mặt chắc hẳn là chuyện học tập, hoặc là quan hệ giao tiếp, dù sao tri thức trung học cơ sở khó như vậy, giữa bạn học lại xa lạ.

 

Nhưng hai tuần trôi qua, vấn đề tôi lo lắng cũng không xuất hiện.

 

Giáo viên giảng bài rất cẩn thận, hoàn toàn theo kịp tiến độ, bốn phía chỗ ngồi đều là nữ sinh, mọi người ở chung cũng rất vui vẻ.

 

Tôi dần dần thích nghi với cuộc sống ở trung học cơ sở.

 

Có lẽ về sau mình sẽ giống như bây giờ, bình yên trải qua ba năm, tôi nghĩ như vậy, cho đến một tiết thể dục, thầy giáo tiến hành kiểm tra thể chất cả lớp.

 

Khảo nghiệm đầu tiên trong đời cuối cùng cũng xuất hiện, dù thế nào tôi cũng không ngờ, nó lại là...

 

Chiều cao, cân nặng.

 

Tôi nhớ rất rõ, đó là một ngày mưa dầm dề, thời tiết không thích nhất, người không thích nhất, chuyện không thích nhất, ba thứ đến cùng một lúc.

 

Phía trên bảng đen, trên biểu ngữ tám chữ to đùng “Chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng lên” rất bắt mắt.

 

Cái cân đặt ở cửa phòng học, ủy viên thể dục dùng sách vở dựng một cái ghế nhỏ, ngồi ở một bên ghi chép, mọi người xếp thành hàng ở bên ngoài, giáo viên thể dục đọc tên theo danh sách, đọc đến ai thì người ấy vào để đo.

 

“Chương Vận, 149, 39.”

 

“Tống Niệm Từ, 155, 43.”

 

“Lý Hạo, 152, 47.”

 

“Bành Suất Suất, 147, 48,5.”

 

“Diệp Manh...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cha-toi/phan-7.html.]

Người đứng ở ngoài phòng học càng lúc càng ít, một số nam sinh tốt bụng trong lớp sau khi kiểm tra không rời đi mà tụ tập quanh cây cái cân, khi có kết quả, họ bắt đầu báo số một cách ầm ĩ, giọng điệu cực kỳ làm người ta khó chịu.

 

Tôi xếp hàng phía sau cùng, chán nản chờ đợi, không biết qua bao lâu, mới rốt cuộc đến phiên tôi.

 

Cái cân nặng lẳng lặng đặt ở nơi đó, tôi không chút nghĩ ngợi liền đứng lên.

 

Đám nam sinh kia tựa như muỗi thấy máu, toàn bộ tiến lại gần, dưới sự chứng kiến của mấy chục đôi mắt, kim đồng hồ số quay mạnh, sau khi rung rung vài cái, dừng lại ở đầu “47”.

 

“Trời ạ!”

 

Một nam sinh đột nhiên kêu lên quái dị một tiếng, biểu tình phong phú không thôi, “... Đường Mạn Mạn, cậu cũng quá béo!”

 

Vừa dứt lời, không biết là ai đột nhiên phụ họa một câu: “Cô gái mập!”

 

Xung quanh nổ ra một trận cười to.

 

Nam sinh hét số cười khoa trương nhất, thậm chí còn bắt đầu lấy tay vỗ đùi, nhìn thấy cậu ta như vậy, mọi người càng cười nghiêng ngả.

 

Màn biểu diễn của nam sinh đó bởi vậy cũng trở nên đặc sắc hơn.

 

Nhìn ra được, cậu ta rất hưởng thụ loại cảm giác được mọi người chú ý này.

 

“Yên lặng!”

 

Giáo viên thể dục nghiêm khắc răn dạy một câu, tiếng cười dần dần lắng xuống, nhưng nó cũng không có biến mất, nhưng không biến mất mà biến thành những ánh mắt ẩn chứa chế giễu vẫn lặng lẽ nhìn tôi.

 

Giáo viên thể dục nhìn thước đo sau lưng tôi.

 

“Đường Mạn Mạn, 152, 47,5.”

 

Lại là một trận cười kinh thiên động địa, đối với con số này, các nam sinh ngạc nhiên giống như Columbus phát hiện ra đại lục mới...

 

"Đường Mạn Mạn, cậu quá béo, cậu là nữ sinh nặng nhất lớp chúng ta."

 

Sự kiện ghê gớm cỡ nào, bọn họ kinh ngạc như thế, ánh mắt và ngôn ngữ hoàn toàn là cười nhạo.

 

Trước đó, tôi không có khái niệm gì về cân nặng và chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, một con số có thể được sử dụng như một cái cớ để tấn công tôi.

 

Nhưng tôi không yếu đuối như họ nghĩ.

 

Nắm chặt lòng bàn tay bình tĩnh, tôi nhẹ nhàng nhìn lướt qua bốn phía, tầm mắt dừng lại trên người nam sinh ồn ào đầu tiên, cười nhạo và giận dữ nói: “Ăn gạo nhà cậu à? Bệnh thần kinh.”

 

“Bệnh thần kinh ha ha ha!”

 

Khi đó cái từ “bệnh thần kinh” này, ở tuổi chúng tôi còn rất mới mẻ, nghe tôi nói như vậy, mọi người xung quanh giống như cỏ đầu tường, quay đầu lại bắt đầu chê cười cậu ta.

 

Nam sinh gầy gò nho thó mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận cãi nhau với người khác.

 

Tôi chậm rãi trở về chỗ ngồi.

 

Mới vừa ngồi xuống, nữ sinh xung quanh liền đều không hẹn mà cùng nhìn tôi giơ ngón tay cái lên: “Mạn Mạn, mắng hay lắm!”

 

“Đúng vậy! Chúng ta có nặng hay không, có quan hệ gì với bọn họ?”

 

Thiên hạ khổ tâm vì bệnh tâm thần lâu rồi.

 

Xem ra tôi đích thật là mắng rất tốt, cũng mắng rất hay.

 

Mấy ngày kế tiếp, tôi đều biểu hiện rất bình thường, đúng giờ tan học, cũng đúng giờ ăn cơm ngủ, nhưng nói chuyện này đối với tôi hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, là giả.

 

Lúc nhàn hạ, tôi vẫn sẽ nhớ tới những tiếng cười chói tai kia, tiện đà hồi tưởng lại cân nặng của mình.

 

Tôi tự hỏi: Tôi có thực sự nặng không?

 

“Nặng chỗ nào, nặng chỗ nào?”

 

Sau khi hiểu rõ chân tướng sự tình, cha rất không vui: “... Năm nghìn năm nay, giống loài chúng ta luôn được ưa chuộng ở Trung Hoa. Những nam sinh đó thì biết gì? Chúng chỉ nói bậy thôi! Thỉnh thoảng chúng còn gọi người khác béo, con cũng nên tìm cách ứng phó lại, hỏi chúng nó xem, sau bao nhiêu năm cải cách mở cửa, lương của cha mẹ chúng nó có tăng lên không?”

 

Dứt lời, ông sờ sờ mặt tôi: “Con gái cha thật đáng yêu và hoạt bát, thật giống mẹ con quá!”

 

Chuyện kiêu ngạo nhất trong đời cha, chính là vào thời đại thiếu ăn thiếu mặc, có tiền cũng tiêu không hết, nuôi mẹ tôi trắng trẻo tròn trịa,... đáng tiếc sau này mẹ tôi lớn lên, khuôn mặt tròn trịa lại biến thành một quả trứng ngỗng.

 

Mỗi lần nói tới đây, cha lại đau lòng không chịu nổi: “Rõ ràng cũng cho ăn không ít đồ tốt, sao lại gầy đi nhiều như vậy?”

 

Ông vẫn bóp cổ tay thở dài, ở bên kia, Trình Dục Bạch đã gọt xong táo.

 

Con người anh thật sự rất tinh ý, trước khi ăn cơm sẽ dùng nước sôi đun đũa và bát cho tôi, hoa quả bưng đến trước mặt tôi cũng đã gọt vỏ thái miếng, xử lý rất sạch sẽ. Vào mùa hè, anh thậm chí lấy sạch từng cái hạt bên trong quả nho.

 

Những quả táo được đặt ngay ngắn trong một chiếc đĩa sứ trắng, được cắm một cái nĩa nhỏ đẩy tới trước mặt tôi. Trình Dục Bạch lại cầm lấy một quả táo, dùng d.a.o nhỏ chia làm hai, một nửa để lại cho cha, một nửa để lại cho mình.

 

Vừa rồi anh vẫn không nói gì.

 

Tôi cũng không nỡ bạc đãi bản thân, đút một miếng táo vào miệng, vừa nhai vừa hỏi: “Trình Dục Bạch, anh cảm thấy em có nặng không?”

 

“Mạn Mạn.”

 

Trình Dục Bạch khẽ thở dài, hỏi ngược lại: “Em cảm thấy mẹ thế nào, cha cảm thấy mẹ thế nào, ai cảm thấy mẹ thế nào... Điều đó rất quan trọng sao?”

 

Tôi lẩm bẩm một cách mơ hồ: “Làm sao có thể chứ, em đây chẳng phải là mệt c..hết đi được sao!””

 

“Đúng vậy.”

 

Trình Dục Bạch cầm nĩa trong tay tôi, cắm một miếng táo, ý bảo tôi há miệng, “... Nghe theo lời người khác, thật sự là rất mệt mỏi, Chi bằng chỉ nghe theo một người, tự mình hài lòng là được. Đẹp thì không có tiêu chuẩn, cao thấp mập ốm, mỗi người một vẻ đẹp. Mạn Mạn, về cân nặng của em, đối với anh, đó chẳng qua chỉ là một con số, toàn bộ ý nghĩa tồn tại của nó, chính là cho chúng ta biết: em đang lớn lên khỏe mạnh.”

 

Trái cây trong đĩa từ từ giảm bớt, tay Trình Dục Bạch cũng không dừng lại.

 

Cuối cùng, anh nhìn vào mắt tôi, đặc biệt nghiêm túc nói: “Mạn Mạn, em là một cô gái vô cùng tuyệt vời, em rất thông minh, rất độc lập, giỏi nắm bắt chi tiết và suy nghĩ, em luôn biết mình muốn gì. Cho dù anh không nói, em cũng có thể tự mình hiểu được những đạo lý này, chỉ là chậm một chút mà thôi.”

 

Nghe được những lời này tôi liên tục gật đầu.

 

Trình Dục Bạch nói đúng, ưu điểm của tôi nhiều như vậy, cần gì phải cố chấp với một con số?

 

Còn nữa, ai nói béo là không đẹp?

 

Tôi nhớ tới cô giáo Chu dạy môn mỹ thuật năm lớp ba, cô vẽ tranh rất đẹp, nói chuyện cũng luôn dịu dàng dễ gần, dáng người của cô hơi đẫy đà, nhưng chúng tôi đều cảm thấy cô rất đẹp, nhất là lúc mặc sườn xám, đặc biệt có khí chất.

 

Không phải do sườn xám đẹp mới cảm thấy cô đẹp, hoàn toàn ngược lại, chính là bởi vì được cô mặc vào nên những chiếc sườn xám kia mới có vẻ đặc biệt xinh đẹp.

 

Sức hấp dẫn của cô giáo Chu đến từ nhân cách của cô, mà không phải cân nặng, nói cách khác, cho dù cô giáo Chu cao hay thấp, béo hay gầy, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc chúng tôi thích cô, không phải sao?

 

Cho nên mới nói, vẻ đẹp đích thực là không có tiêu chuẩn.

 

Hồi tưởng lại từng ly từng tý khi ở chung với cô Chu, tôi hiểu sâu sắc và đồng ý với những lời này.

 

Lần nữa trở lại trường học, tôi đã là một loại tâm tình khác, đối mặt với những nam sinh lấy cân nặng công kích tôi, tôi chỉ cảm thấy bọn họ nhàm chán lại không thú vị, nông cạn lại vô tri.

 

Cũng là một ngày nào đó thật lâu sau này, tôi bỗng nhiên hiểu được...

 

Nữ sinh khi đó kỳ thật càng chú trọng lý trí và trí tuệ, chúng tôi hâm mộ thưởng thức những người có thành tích tốt hoặc là có sở trường đặc biệt, cũng không quan tâm chiều cao hình thể thon thả xinh đẹp hay không, mà điểm chú ý của nam sinh lại càng thô lỗ.

 

Nói trắng ra, bọn họ để ý cân nặng của các nữ sinh bởi vì một cô gái cân nặng bình thường, có nghĩa là khỏe mạnh và mạnh mẽ, có nghĩa là khó thuần phục.

 

Nam sinh nhỏ gầy sợ mình không thể chiến thắng nữ sinh, nam sinh hình thể bình thường cần bảo đảm mình có thể chiến thắng nữ sinh, muốn giải quyết vấn đề này, cách tốt nhất chính là... thông qua một số thuật ngữ, dẫn dắt chúng tôi trở thành người mà họ muốn.

 

Sự xấu hổ về cân nặng bắt nguồn từ đó.

 

Cũng may không phải tất cả mọi người đều mắc mưu, cũng sẽ không mắc mưu mãi mãi.

 

Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.

 

Bây giờ tôi vẫn chỉ là một cô gái nhỏ yêu cái đẹp mà thôi.

 

Chủ nhật, ở góc phố.

 

Tôi cầm một đồng mua chân gà nướng, nhìn chằm chằm quảng cáo mỹ phẩm trước cửa tiệm đi không nổi.

 

Trình Dục Bạch lùi lại hai bước: “Mạn Mạn?”

 

Tôi quay đầu đi, hai con mắt sáng lấp lánh nhìn anh, tay lại chỉ vào tấm quảng cáo màu sắc tươi đẹp kia.

 

“Trình Dục Bạch... Cái này, cái này đẹp quá!”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...