Cha tôi - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-07-06 10:06:11
Lượt xem: 906

11

 

Thời gian trôi qua thật nhanh.

 

Trong nháy mắt, kỳ nghỉ năm mới đã qua.

 

Mười sáu tháng giêng qua đi, Trình Dục Bạch và tôi lại bắt đầu đi học, cha cũng tiếp tục đi buôn bán nông sản của ông.

 

Tôi vẫn kiên trì viết nhật ký.

 

Thật ra thì cũng không có gì tốt để ghi chép, trong nhà mỗi ngày đều trôi qua như vậy, tôi cùng Trình Dục Bạch vẫn đi học, cha đúng giờ rời giường đi buôn bán, thật sự là đủ bình thản.

 

Cuộc sống như vậy vẫn kéo dài đến khi tôi học lớp 6, Trình Dục Bạch lên lớp 11, tôi thay cái răng cuối cùng.

 

Bởi vì trong thôn mê tín nên những chiếc răng được thay trước kia, cha và Trình Dục Bạch đều sẽ giúp tôi ném lên nóc nhà, hoặc là ném xuống gầm giường, lần này cũng giống như vậy.

 

Tôi xoay người đi tìm Trình Dục Bạch.

 

Trình Dục Bạch tiếp nhận chiếc răng của tôi, thần sắc cực kỳ nghiêm túc nói cho tôi biết: “Mạn Mạn, đây là lần cuối cùng em thay răng. Hiện tại mỗi một cái răng của em đều là độc nhất vô nhị, muốn làm bạn với em cả đời, em cần phải yêu quý chúng, tuyệt đối không thể ăn đồ ngọt lung tung, bởi vì chúng sẽ không, cũng không thể mọc ra lần thứ ba.”

 

Anh nói rất dọa người, tôi nghe cũng coi như nghiêm túc.

 

Dù sao tôi cũng là học sinh tiểu học lớp 6, biết rất rõ ràng: vì ăn một chút đường mà làm hỏng răng, đến nỗi bỏ lỡ nhiều đồ ăn ngon, vụ làm ăn này thật sự là không đáng.

 

Cái răng kia cuối cùng cũng bị Trình Dục Bạch mang đi, chẳng biết đã đi về đâu.

 

Tôi cũng không quan tâm, tôi bận rộn chuyện chuyển cấp, sa vào học tập...

 

Không thể tin được.

 

Cha và Trình Dục Bạch đều có chút ngạc nhiên, tôi ngày thường lười ngay cả bút chì cũng không muốn gọt vỏ, một ngày nào đó cũng biết tự mình chủ động học tập.

 

Cha rất vui mừng.

 

Ông cảm thấy nhất định là mẹ ở trên trời phù hộ cho tôi, cho nên tôi mới đột nhiên trở nên hiếu học như vậy. Để biểu đạt sự khích lệ đối với tôi, cha thưởng cho tôi mười đồng, còn dẫn tôi và Trình Dục Bạch đi ăn heo quay phố bên cạnh.

 

Thịt heo quay thật ngon.

 

Da heo giòn tan, thịt bên trong vừa thơm vừa mềm, một chút cũng không nghe mùi than.

 

Tôi gặm đùi heo, rồi mới nói ra mục tiêu cuối cùng mà tôi cố gắng học tập là... trường của Dục Bạch.

 

Trường Nhất Trung anh học, là trường trung học duy nhất, cũng là trường trung học tốt nhất của nơi này, ngưỡng cửa lên cấp đặc biệt khó, xếp hạng phải là hơn 200 người đứng đầu, mới có thể nói không có gì phải lo lắng.

 

Toàn bộ khu vực này có tổng cộng hơn bảy ngàn học sinh tiểu học, thành phố có nguồn lực giáo dục tốt và nhiều giáo viên đã tận dụng được những lợi thế này, tôi thường vẫn ở top 500, muốn vươn lên top 300, có thể tưởng tượng là khó khăn tới cỡ nào.

 

Nhưng tôi biết phấn đấu, điều này đã đủ để cha tôi mừng rỡ như đ..iên.

 

Ông có sự tin tưởng mù quáng đối với tôi, ở trên bàn cơm vung tay lên, mở miệng chính là: “Đơn giản, dễ dàng, con gái cha thông minh như vậy, nhất định có thể làm được!”

 

Giọng nói chắc chắn giống như tôi không phải đang chuẩn bị thi, mà là đã thi đậu.

 

Tôi cũng cảm thấy mình có thể làm được.

 

Tôi ôm bát cười “khà khà”, đầy ngây ngô: “Chờ con thi đậu trường Nhất Trung, là có thể cùng anh Trình Dục Bạch đi học rồi!”

 

Trước cổng trường bọn họ mở rất nhiều cửa hàng văn phòng phẩm và cửa hàng đồ ngọt, còn có đủ loại sạp nhỏ, tiền tiêu vặt của Trình Dục Bạch, coi như là có chỗ dụng võ.

 

Trình Dục Bạch vẫn không biết tôi đã tự tiện sắp xếp xong tiền tiêu vặt sau này của anh, nghe tôi nói muốn cùng anh đi học, ánh mắt của anh liền dịu dàng hơn rất nhiều, “... Mạn Mạn, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của trung học cơ sở và trung học phổ thông không giống nhau, quá sớm, sao em dậy nỗi.”

 

Có lẽ là sợ tôi không thi, anh ngay sau đó lại bổ sung: “Nhưng mà mỗi buổi trưa, chúng ta vẫn có thể gặp mặt ở căn tin.”

 

Anh nói như vậy, chẳng phải là tôi không cần phải tự mình xếp hàng mua cơm sao?

 

Mắt tôi sáng lên, dùng sức gật đầu: “Được được!”

 

Khóe miệng Trình Dục Bạch khẽ nhếch, rụt rè gắp một miếng bỏ vào trong bát tôi. Lúc anh vui vẻ, biểu tình luôn nhàn nhạt, cũng chỉ có tôi và cha nhìn ra được.

 

Suy nghĩ một chút, tôi cũng gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát anh.

 

Chỉ trong nháy mắt, khóe miệng Trình Dục Bạch cong lên không ít.

 

Anh luôn như vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cha-toi/phan-6.html.]

Đối với tôi mà nói chẳng qua là chuyện thuận tay, nhưng lại có thể làm cho anh vui vẻ thật lâu, thật sự là quá dễ dỗ dành, cũng làm cho tôi không quan tâm đến anh lắm.

 

Kẹp thịt đưa vào miệng, tôi lặng lẽ quyết định, sau này phải đối xử với anh tốt hơn.

 

Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi theo cha trở về nhà.

 

Có lẽ là thịt heo quay quá ngon, buổi tối hôm đó, tôi nằm mơ, mơ thấy từng dãy từng dãy heo quay đứng ở trước giường tôi khiêu vũ, còn nhất định phải lôi kéo tôi nhảy nhót, mệt mỏi đến mức cả đêm tôi đều không ngủ an bình.

 

Ngày hôm sau, thứ Hai, tôi ngáp ngáp đi vào lớp học.

 

“Đường Mạn Mạn!”

 

Cô bạn ngồi cùng bàn thấy tôi đi vào, ánh mắt sáng ngời, vội vàng vẫy tay với tôi.

 

Tôi lấy lại tinh thần, chạy chậm về chỗ ngồi.

 

“Buổi sáng mẹ mình chiên thịt chiên, bảo mình mang cho cậu một ít.”

 

Quan Kỳ mở hộp cơm nhôm ra, cười híp mắt nhìn tôi nói: “Nhà mình gần trường học, vẫn chưa nguội đâu, cậu mau nếm thử đi.”

 

Tôi nhét cặp sách vào hộc bàn: “... Thật ngại quá.”

 

Ngoài miệng khách khí, nhưng tay cũng đã thành thật đưa vào trong hộp cơm.

 

Quan Kỳ tốt tính nhìn tôi: “Cái này có gì mà ngại, tuần trước cậu mời mình ăn bánh ngọt đắt như vậy, cậu cũng không ngại mà!”

 

Tôi biết.

 

Không hề có gánh nặng tâm lý, tôi cầm lấy miếng thứ hai, tôi hạnh phúc nhai miếng thịt chiên nhỏ, lười biếng nói: “Mình đây chính là khách khí, cậu ngàn vạn lần đừng cho là thật!”

 

Quan Kỳ bật cười.

 

Dáng vẻ cô ấy điềm đạm, nho nhã, thanh tú, cười rộ lên cũng rất ngọt ngào, tôi vẫn cảm thấy cô ấy có chút giống một nữ minh tinh Hồng Kông, chính là Châu Tuệ Mẫn hát rất hay.

 

Mà sở dĩ tôi muốn thi đậu Nhất Trung, nguyên nhân chính cũng là bởi vì cô ấy...

 

Cậu của Quan Kỳ, trước kia làm đầu bếp trong khách sạn lớn ở Thượng Hải.

 

Đoạn thời gian trước ông ấy trở lại đây, một mực muốn nhận thầu căn tin trường Nhất Trung. Nghe nói trước mắt tiến triển rất thuận lợi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ngày khai giảng của chúng tôi, cậu của cô ấy vừa hay cầm nồi đi làm.

 

Quan Kỳ từng nói, cậu cô ấy nấu ăn rất ngon.

 

“Lần trước cậu ấy đến giúp mình làm bài tập, thấy cơm trưa ở trường chúng ta, còn nói heo cũng không ăn.”

 

Quan Kỳ nói xong, tôi cùng cô ấy đều trầm mặc.

 

Heo cũng không ăn, thế mà chúng tôi lại ăn nhiều năm như vậy.

 

Lại nói tiếp đã muốn thở dài, bình thường cũng không phải không đóng tiền cơm, nhưng vì tiết kiệm chi phí, những người trong căn tin xào rau nấu canh ngay cả muối cũng luyến tiếc không muốn bỏ vào, gạo cũng thường xuyên lấy sỉ gạo giá rẻ, cơm như vậy đồ ăn như vậy, làm sao có thể ăn ngon.

 

Có phụ huynh tới trường học náo loạn nhiều lần, vẫn như cũ không thay đổi được gì.

 

Không có cách nào, ông chủ căn tin là em trai ruột của hiệu trưởng, cho dù là khó ăn, cũng sẽ không bị đổi, chỉ là thùng đồ ăn thừa của trường học mỗi ngày đều tràn đầy, thật sự rất lãng phí.

 

Nhưng Trình Dục Bạch nói, lãng phí không phải là do chúng tôi không ăn cơm, mà là do những người có nguyên liệu nấu ăn ngon mà lại nấu quá dở.

 

Tôi rất đồng ý.

 

Quan Kỳ đi nộp bài tập, tôi vẫn ngồi ở chỗ ngồi, cầm thịt chiên nhai từng miếng một.

 

Chờ cô ấy trở về, tôi vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Cậu của cậu từ chức mấy tháng rồi, tài nấu nướng sẽ không giảm đấy chứ? Cậu ấy sẽ không để chúng ta vượt qua được kỳ thi rồi thất vọng đấy chữ?"

 

“Không đâu.”

 

Quan Kỳ trả lời rất chắc chắn: “Cậu mình mỗi ngày đều ở nhà nấu ăn ở nhà, hơn nữa mợ nhỏ tương lai của mình là giáo viên ở Nhất Trung, vì lý do này, cậu mình không thể không làm!”

 

Sau khi nghe điều này, tôi đặt trái tim mình trở lại trong bụng.

 

Chờ thi đậu Nhất Trung, có cậu của Quan Kỳ nấu cơm cho tôi, có Trình Dục Bạch giúp tôi xếp hàng mua cơm, còn có Quan Kỳ cùng tôi ăn cơm, cuộc sống gia đình tạm ổn này trôi qua, quả thực không cần quá hạnh phúc.

 

Nghĩ tới đây, động lực học tập của tôi lại tăng thêm một bậc, dứt khoát lấy đề luyện tập mới mua ngày hôm qua ra.

 

Quan Kỳ lộ vẻ hoảng sợ: “Không phải chứ?”

 

Mở đề ra, vẻ mặt tôi lạnh lùng: “Đừng ồn ào, mình đang suy nghĩ.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...