Canh Bạc - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:58:49
Lượt xem: 6

Tạ Hoài An nói, anh ấy luôn chờ đợi câu trả lời của tôi.

Lúc đầu tôi không hiểu suy nghĩ của anh ấy.

Mãi đến khi anh ấy không mang cơm tới cho tôi trong một thời gian dài.

Tôi đã rất kinh hoàng khi nhận ra điều đó.

Anh ấy không cho tôi ăn cơm.

Dạ dày đói cồn cào như lửa đốt, tôi co rúm người ôm lấy bụng, chóng mặt đến mức trước mắt xuất hiện những ngôi sao nhỏ.

Cánh cửa được mở ra.

Tạ Hoài An cầm theo một ống kim tiêm đi vào, cứng rắn nâng cánh tay tôi lên, tiêm dung dịch dinh dưỡng cho tôi.

Kim tiêm lạnh lẽo cắm vào cánh tay tôi, tôi run rẩy trong tiềm thức, nước mắt không nhịn được mà chảy ra.

Tôi sợ đau.

Sợ tiêm.

Lúc bị ốm phải tiêm thuốc, nhất định sẽ vùi đầu vào trong lòng Tạ Hoài An, mới có thể không khóc.

Lúc đó, anh ấy đau lòng ôm tôi dỗ:

“Ngoan nào, rất nhanh sẽ ổn thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/canh-bac/chuong-8.html.]

“Đây là lần cuối cùng rồi, sau này chúng ta sẽ không tiêm thuốc nữa, được không nào.”

Trong ống kim, chất lỏng được đẩy vào cơ thể từng chút từng chút một, lạnh làm tôi phát run.

Tôi nhịn không được khóc nói với anh ấy:

“Em đau, Tạ Hoài An, em rất đau!”

Động tác của anh ấy ngay lập tức cứng nhắc.

Nhưng mà cũng chỉ diễn ra trong chốc lát.

“Lúc trước anh dỗ dành em, đau lòng cho em, đối xử tốt với em như thế, em đều không trân trọng, em vẫn vứt bỏ anh như rác rưởi.”

“Anh nghe nói, có một số người, nên đối xử tệ với cô ấy một chút, mới có thể biết “tốt” không dễ dàng mà có được.”

“Thuần phục c h ó và thuần phục người, thật ra không khác biệt là bao.”

C h ó không nghe lời thì phải giáo huấn.

Người cũng vậy.

Anh ấy đây là đang trừng phạt tôi.

“Nhưng em thật sự rất đau.”

Tôi van xin anh ấy: “Tạ Hoài An, đừng làm như thế này nữa, có được không?”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...