Canh Bạc - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-06 03:47:38
Lượt xem: 8

Về nhà là giới hạn của tôi.

Điểm này, tôi tuyệt đối không thể nhượng bộ.

Dung dịch dinh dưỡng nhiều lắm chỉ có thể duy trì tính mạng được hai tháng, tôi lấy tính mạng mình và Tạ Hoài An ra cược, anh ấy nhận thua rồi.

Anh ấy yêu tôi.

Anh ấy thua rồi.

Cởi dây xích ra, ôm tôi ra khỏi tầng hầm.

Ánh nắng đã lâu ngày không thấy, chiếu lên trên đầu tôi, trong lúc ngẩn ngơ, tôi ngẩng đầu lên nhìn qua lớp kính thuỷ tinh bên ngoài cửa sổ, hai hàng hoa hồng trong vườn.

“Rất đẹp.”

Tôi nói với anh ấy.

Anh ấy ôm cánh tay tôi thật chặt.

Lúc bác sĩ đến giúp tôi kiểm tra, ông ấy ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, biểu cảm giận dữ khi nhìn vào cánh tay gầy đến mức trơ cả xương ra của tôi.

“Không cần bác sĩ khám cho anh sao?”

Tôi quay đầu hỏi anh ấy: “Tạ Hoài An, anh cũng gầy đi rất nhiều.”

Động tác của anh ấy dừng lại trong giây lát, không nói gì như cũ, thậm chí không để ý đến tôi, đứng dậy và rời đi, bờ vai mơ hồ có chút khom lại.

Nửa đêm, cơ thể nóng bỏng dán vào sau lưng tôi, trên vai ướt ướt, có chút mát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/canh-bac/chuong-11.html.]

Anh ấy đang khóc.

Đầu ngón tay xoa xoa phần xương nhô ra trên cổ tay tôi, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi.”

“Anh không nghĩ sẽ làm tổn thương em… Xin lỗi em.”

Sau đó anh ấy nói rất nhiều lần.

Tôi thở dài, xoay người lại.

Anh ấy rõ ràng không nghĩ tôi vẫn còn thức, anh ấy khóc một lúc.

Khoé mắt anh ấy vẫn còn những giọt nước mắt, biểu cảm mờ mịt giống như một con gấu nâu ngốc nghếch to lớn.

“Đừng khóc nữa.”

Tôi giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt anh ấy:

“Chúng ta đều sai, em không trách anh, bỏ qua chuyện này đi được không?”

“Chúng ta cùng nghĩ biện pháp, nhất định có thể vượt qua.”

“Tạ Hoài An, không cần buồn bã nữa.”

“Nếu như có thể, em cũng muốn giữ anh ở bên cạnh em… Em yêu anh.”

Con người không phải thực vật, ai có thể sống mà không có tình?

Tôi cũng không phải nữ thần vô cảm, dù là tiếp cận với mục đích lợi dụng, cũng không thể không động lòng vì những điểm tốt của anh ấy.

Ngay từ một năm trước, hoặc là sớm hơn, tôi đã nhận ra, tôi yêu anh ấy rồi.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...