Chạm để tắt
Chạm để tắt

CẦN GÌ PHẢI LƯU LUYẾN MỘT GƯƠNG MẶT - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:29:32
Lượt xem: 883

Động tác húp cháo của anh ấy dừng lại, trong ánh mắt tràn ngập niềm vui khó tả.

 

Anh ấy biết, khi tôi nói như vậy, có nghĩa là tôi đã chấp nhận tình cảm của anh ấy.

 

Bị ánh mắt nóng bỏng của anh ấy nhìn chằm chằm khiến tôi rất ngượng ngùng, thế là phải nói thật lớn để che giấu, "Anh không được rồi, Giang Nhung, im lặng là có ý gì đấy? Anh phải nói là, nếu em không thích anh, anh sẽ sống cô độc cả đời, đời này ngoài Lạc Du Nhiên, anh sẽ không thích ai cả!"

 

Anh ấy giành lấy cái bát từ tay tôi, ôm tôi thật chặt, "Du Du…"

 

Tôi vừa xấu hổ vừa lo lắng, "Vết thương, vết thương!"

 

Anh ấy vừa cười vừa khóc, "Vết thương nhỏ ấy mà, không đau chút nào."

 

"Em đau, em đau được chưa! Sau này anh phải cố gắng đừng để bị thương. Mỗi lần bố em bị thương, mẹ em đều càu nhàu không ngớt. Sau này anh cũng phải chuẩn bị tinh thần nghe em càu nhàu đi."

 

Giang Nhung cười khúc khích, cười đến mức tim tôi cũng rung động theo. 

 

Anh ấy nói bằng giọng không thể tin nổi, "Lạc Lạc, sao mọi chuyện lại suôn sẻ thế này, anh đã chuẩn bị tinh thần để vượt qua tám mươi mốt kiếp nạn rồi."

 

Tôi bất lực nói, "Cưới em chứ có phải đi thỉnh kinh đâu, anh nói quá rồi."

 

Anh ấy từ từ ngẩng đầu lên, chúng tôi chỉ cách nhau một chút xíu, anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đen nhánh, "Du Du, em muốn anh cưới em sao?"

 

Tôi giả vờ ngạc nhiên, "Chẳng lẽ anh không có ý định đó sao?! Chẳng lẽ anh chỉ thích em mà không định yêu đương với em, không muốn kết hôn với em?! Chủ tịch Mao nói, những người chỉ muốn yêu đương mà không muốn kết hôn thì đều là cặn bã!"

 

Giang Nhung nghiêng đầu hôn tôi, "Anh muốn, muốn c  h  ế  t đi được."

 

38,

Tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Lục Khiêm nữa, nhưng không ngờ anh ta vẫn tìm đến.

 

Mặt trời từ từ lặn về phía tây, anh ta đứng trước cửa nhà tôi từ trưa đến hoàng hôn.

 

Ban đầu tôi không định quan tâm đến anh ta, nhưng khi tôi ra vườn hái hoa, lại nghe thấy tiếng bố tôi giận dữ và một cái tát vang dội.

 

Tôi chạy ra, thấy Lục Khiêm đứng đó như người mất hồn, bị ba tôi đẩy lùi từng bước.

 

Thực ra tôi cũng không muốn tính toán nữa, dù sao thì năm đó anh ta cũng đã cứu tôi, nếu anh ta không đến kịp thời, tôi thừa nhận, có lẽ năm đó không chỉ dừng lại ở vài lời đồn thôi đâu.

 

Tôi đi tới chỗ họ, nói với bố, "Bố, bố đừng như vậy, để con xử lý."

 

Sau khi bố tôi rời đi, chúng tôi im lặng đứng đối diện nhau rất lâu.

 

Có vẻ như anh ta đã uống r ư ợ u, trên người vẫn còn có mùi,

 

Khi tôi ngước mắt nhìn Lục Khiêm, thấy gương mặt đầy nước mắt của anh ta, anh ta nói, "Du Nhiên, tha thứ cho anh được không, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, anh sẽ trao cả mạng sống của mình cho em, Du Nhiên, tha thứ cho anh…"

 

"Du Nhiên, anh chỉ phạm sai lầm một lần duy nhất mà thôi, anh đã bị giày vò suốt chín năm qua vì lỗi lầm đó rồi, anh thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy em chất vấn anh, anh rất sợ hãi, cuối cùng, em vẫn biết hết tất cả mọi chuyện rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/can-gi-phai-luu-luyen-mot-guong-mat/chuong-12.html.]

 

Tôi đã từng rất trân trọng và cảm động trước những kỷ niệm đó, nhưng hóa ra đó lại là cơn ác mộng của Lục Khiêm, thật nực cười.

 

Tôi nói ra nỗi đau mà tôi không muốn thừa nhận nhất trong lòng những ngày qua, "Thời đi học, anh đối xử với tôi tốt như vậy, ngoài tình bạn ra, còn là vì cảm giác tội lỗi vì đã buông tha cho hung thủ ra đúng không?"

 

Lục Khiêm nghẹn ngào che mặt, "Anh sai rồi, Du Nhiên, anh thực sự biết sai rồi…"

 

Tôi thở dài một hơi, "Lục Khiêm, hóa ra tôi chưa bao giờ hiểu anh."

 

Tôi nói, "Tôi sẽ không truy cứu việc anh bao che cho Trương Kỳ, nhưng anh có thể... đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không?"

 

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, tôi kéo chăn lên trùm kín đầu, không muốn để ý, nhưng Giang Nhung lại đến gõ cửa phòng tôi, tôi đành mơ mơ màng màng mở cửa, "Có chuyện gì vậy ạ?"

 

Giang Nhung cau mày nói, "Bố mẹ Lục Khiêm đến."

 

Tôi lập tức tỉnh táo.

 

Hóa ra Lục Khiêm đã đi thú về tội bao che. 

 

Anh ta còn để lại cho tôi một bức thư, trong thư, anh ta nói rằng chỉ có tự thú mới có thể giúp anh ta giải thoát. Anh ta còn nói, hi vọng được gặp mặt tôi thêm một lần nữa.

 

Bố mẹ Lục Khiêm nước mắt lưng tròng, nhận hết mọi trách nhiệm về mình, họ hi vọng tôi ký đơn tha thứ.

 

Tôi không nói gì, trầm mặc ký vào tờ đơn xin tha thứ mà họ mang đến.

 

Nhưng, tôi sẽ không gặp lại anh ta nữa.

 

39,

Buổi tối.

 

Trong bữa ăn, bố tôi nói, "Nhung Nhung, nhân thời gian nghỉ dưỡng thương này, tập trung giải quyết chuyện chung thân đại sự đi! Lần trước con đã gặp con gái của lão Hạng chưa? Con bé còn đến tận văn phòng theo đuổi con đấy, thật là một cô gái tốt..."

 

Giang Nhung lén liếc nhìn tôi ngồi đối diện, "Thầy, con đã có người mình thích rồi, thầy đừng giới thiệu con cho ai nữa, cô ấy nghe thấy sẽ không vui đâu."

 

Bố tôi lập tức trở nên phấn khởi, "Ái chà, thằng nhóc này, giỏi lắm, là ai thế? Ngày mai thầy sẽ dẫn con đi cầu hôn."

 

Giang Nhung nhịn cười, "Không cần đâu ạ."

 

Sự tò mò của tôi đã bùng cháy hừng hực, "Con xem, sao lại khách sáo với thầy thế, một ngày làm thầy, cả đời làm cha!"

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

"Thầy, cô sau này con gọi hai người là ba mẹ nhé."

 

"Được thôi... hả?"

 

"Người con thích là Du Du, và bây giờ cô ấy cũng thích con."

 

- Hoàn chính văn -

Loading...