Cạm Bẫy Ngọt Ngào - Chương 18-23

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:43:10
Lượt xem: 3,759

18

 

Bà còn hai tour du lịch trong kỳ nghỉ hè. Nhân lúc đó, Tạ Ngọc bắt được cơ hội đưa tôi về.

Video bữa tiệc sinh nhật của Tạ Ngọc khi trước bị lan truyền, nhưng rất nhanh sau đó đã bị nhà họ Tạ chặn lại. Nhóm thiếu gia kia khi gặp tôi đều có chút kinh ngạc.

Tạ Ngọc nắm tay tôi, nói rất nghiêm túc: "Thẩm Lê, vị hôn thê của tôi."

Mọi người hơi sững sờ.

Trong giới nhà giàu có quyền có thế của bọn họ, ở độ tuổi này ai cũng chơi bời phóng túng. Bạn gái có thể có vô số, nhưng ba chữ vị hôn thê, không cho phép tùy tiện định nghĩa.

Tôi âm thầm véo eo Tạ Ngọc, hắn càng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn. Đối diện với ánh mắt dò xét của mọi người, tôi gượng gạo cười cười.

Nghĩ đến tin đồn "không quá hai tháng lại đổi bạn gái" của hắn, tôi có chút mệt mỏi.

Khởi đầu sai lầm, có thể có được đáp án chính xác sao!???

 

 19

 

Bầu không khí trong phòng bao có chút ngột ngạt. Ánh mắt dò xét khiến da đầu tôi tê dại, liền lấy cớ đi vệ sinh.

Trước cửa nhà vệ sinh, trong gương xuất hiện bóng người quen thuộc.

Chu Trạch Xuyên vẫn ôn nhu như ngọc: "Học muội, lại gặp mặt rồi."

"Có lẽ, em cần phải biết sự thật."

"Đừng ngốc nữa, tin tôi, Tạ Ngọc không phải người tốt, em cho rằng hắn ta tìm em là vì cái gì? Đương nhiên là để trả thù em, đợi hắn ta chơi chán, sẽ vứt bỏ em, hắn ta không có tim, hắn ta chính là tên khốn nạn!"

Tôi lau tay: "Học trưởng, rốt cuộc anh và Tạ Ngọc có mâu thuẫn gì em không rõ, là chuyện của hai người, em cũng không muốn nhúng tay vào."

Lúc xoay người định rời đi, Chu Trạch Xuyên đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, giơ điện thoại lên trước mặt tôi.

"Vậy còn cái này thì sao?"

  

 

 20

 

Trong video, là Tạ Ngọc và những khuôn mặt quen thuộc trong phòng bao.

"Sao rồi, A Ngọc, vẫn chưa chơi chán sao?"

Tạ Ngọc lắc ly rượu vang đỏ, không nhìn rõ cảm xúc trong mắt, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Người đối diện lại lên tiếng: "Cô gái nhỏ này cũng có chút thú vị."

Giọng điệu hắn ta đột nhiên trở nên nghiêm túc: "A Ngọc, thật sự sa vào rồi sao?"

Tạ Ngọc khẽ cười, hờ hững nói: "Thú cưng nhỏ gan lớn, nuôi chơi thôi."

Người đối diện cụng ly: "Được, đừng có tự mình chơi với lửa là được."

Video đến đây là kết thúc, tôi đứng ngây người tại chỗ.

"Thẩm Lê, em đừng ngốc nữa."

Có lẽ tiếng cãi vã hơi lớn, người trong phòng bao đi ra.

Người trong video lúng túng gãi đầu: "Chị dâu, em với A Ngọc nói đùa thôi."

"Lúc đó cậu ấy uống say, chị đừng để ý."

Tạ Ngọc nhìn tôi, giọng nói có chút run rẩy: "Lê Lê, anh..."

Tôi mím môi, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tạ Ngọc, anh thật sự khiến em cảm thấy ghê tởm."

  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cam-bay-ngot-ngao-gfst/chuong-18-23.html.]

 21

 

Tôi không quay đầu lại, chạy nhanh rời khỏi nơi ngột ngạt này.

Một tuần sau đó, mỗi ngày Tạ Ngọc đều xuất hiện ở dưới nhà tôi, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.

Trong lòng tôi đang nghẹn một cục tức.

"Tạ Ngọc, anh có thể cút đi được không, anh rất phiền, nhìn thấy anh, ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi."

Sắc mặt hắn tái nhợt vài phần: "Lê Lê, anh xin lỗi."

"Là anh không hiểu chuyện, là anh cứng miệng, là anh làm tổn thương em."

"Anh không có ý đó."

Tôi cắt ngang lời hắn: "Tôi không muốn nghe, vô nghĩa."

"Buông tay đi, Tạ Ngọc."

Hắn im lặng một lúc, gió thổi tung những sợi tóc trên trán, cụp mắt không nói gì.

Bầu trời đầy mây đen, tôi lười nói nhảm với hắn, xua tay: "Tùy anh."

Có thể cầm được, thì có thể buông bỏ, là tín ngưỡng nhân sinh của tôi.

 

 22

 

Mắt không thấy, tâm không phiền.

Gần đây có chút bận. Lúc đến phòng hội trưởng hội học sinh nộp bản kế hoạch.

Qua cửa sổ, Chu Trạch Xuyên đang ngồi trước bàn, khuôn mặt vốn ôn nhu như ngọc, nay lại tràn đầy hàn ý. Hắn đang nghịch con rắn nhỏ đen thui trong tay. Giây tiếp theo, đầu bút đ.â.m vào đầu con rắn. Hắn ngẩng đầu, mỉm cười.

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, được đăng tải duy nhất trên web MonkeyD, vui lòng không reup!!!!!!!!

"Đến rồi."

"Không ngờ chỉ một người phụ nữ lại có thể khiến Tạ Ngọc mất khống chế như vậy, cũng phải cảm ơn em, học muội."

"Nhưng mà gần đây hắn ép tôi hơi chặt, xem ra vẫn nên tìm chút chuyện cho hắn làm."

Trong không khí, truyền đến mùi hương kỳ lạ.

Trước khi mất đi ý thức, tôi đã đoán được thân phận của Chu Trạch Xuyên.

Kịch bản m.á.u chó này!!! Con riêng không được nhìn nhận của nhà họ Tạ!!

 

 23

 

Chu Trạch Xuyên là tên biến thái thích nuôi rắn độc. Hắn trói tôi đến nhà máy bỏ hoang. Bể nước kín mít từ từ mở ra, hàng trăm hàng ngàn con rắn độc hiện ra trước mắt.

Thật sự ghê tởm.

Hắn thích thú đứng bên cạnh thưởng thức.

"Biết không, lúc nhỏ, lại để Tạ Ngọc sống sót, tôi đã tổng kết lại nguyên nhân, là do độc tính của đám rắn đó không đủ mạnh."

Đáy mắt hắn lóe lên tia điên cuồng: "Nhưng mà, hôm nay, hắn sẽ không may mắn như vậy."

Tôi sững người, thì ra đây là lý do Tạ Ngọc sợ rắn sao?

Chu Trạch Xuyên tiến lại gần: "Em nói xem, nếu em ở trong tay tôi? Liệu hắn có ngoan ngoãn nghe lời tôi không?"

Tôi trợn trắng mắt: "Phì, tránh xa tôi ra, toàn thân toàn mùi cặn bã."

Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ. Lúc Tạ Ngọc đến, khí chất trên người rất thấp.

"Lê Lê, em không sao chứ?"

Tôi lắc đầu.

 

Bình luận

10 bình luận

Loading...