Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cạm Bẫy Ngọt Ngào - Chương 15-17

Cập nhật lúc: 2024-07-01 12:30:19
Lượt xem: 7,399

15

 

Sau khi biết được địa chỉ của tôi, Tạ Ngọc rời khỏi nhà Lâm Nhiên. Tôi thầm mắng hắn là tên điên.

Trời mưa, đường núi càng khó đi, tôi cũng không ra ngoài được, dứt khoát mặc kệ. Nghĩ đến việc Tạ Ngọc sẽ không vội vàng đến đây vào lúc trời mưa như vậy. Thật sự là có chút mệt mỏi, nghe tiếng mưa rơi, cơn buồn ngủ ập đến.

Lúc mở mắt ra, cảm thấy trên mặt có chút ngứa ngáy, lại bắt gặp đôi mắt cười như không cười của Tạ Ngọc.

Chắc là đang nằm mơ, tôi mơ màng vung tay: "Tên khốn."

Tôi nhắm mắt lại lần nữa, eo bị người ta hung hăng véo một cái. Tôi bừng tỉnh.

Tạ Ngọc sắc mặt vẫn âm trầm như cũ, khóe miệng treo nụ cười lạnh lùng, gằn từng chữ: "Tên, khốn?"

"Lê Lê gan to hơn anh tưởng tượng rất nhiều."

Tôi kéo chăn lên, cố gắng giao tiếp: "Tạ Ngọc, chúng ta nói chuyện được không?"

Hắn vẫn mặc bộ vest cao cấp kia, cười khẩy một tiếng, đưa tay tháo cà vạt của mình ra. Sau đó ghì chặt cổ tay tôi.

Thấy tình hình không ổn, tôi cố gắng đánh thức lương tâm cuối cùng của hắn: "Tạ Ngọc, anh bình tĩnh một chút, em thừa nhận lừa anh là em sai."

"Anh đừng như vậy."

Hắn cúi người xuống, đôi môi lạnh lẽo áp sát vào tai tôi, giọng nói có chút nguy hiểm: "Tiểu lừa đảo, không phải nói yêu anh sao?"

Hắn thu lại nụ cười nơi khóe miệng, không chút báo trước bóp cổ tôi, đáy mắt đột nhiên đỏ ngầu: "Chạy? Anh thật sự nên bóp c.h.ế.t em."

Hình ảnh m.á.u me hiện lên trong đầu tôi. Nước mắt cứ thế tràn ra khỏi hốc mắt.

"Tạ Ngọc, em sợ."

Hắn sững người một lúc, lau nước mắt cho tôi.

Qua hồi lâu, hắn đưa đầu lưỡi l.i.ế.m môi: "Em còn khóc sao?"

"Có biết nước mắt của phụ nữ là liều thuốc kích thích của đàn ông không?"

Nghe vậy, tôi chua xót mũi, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.

Hắn bật cười, giọng nói dịu dàng hơn một chút: "Bảo bối, đưa anh đến bệnh viện xong rồi thì thôi đi, lừa gạt thân thể anh, lừa gạt trái tim anh, rồi bỏ chạy!??”

"Sao lại có người phụ nữ nhẫn tâm như em chứ?"

"Chơi đùa anh sao? Coi anh như con ch.ó mà đùa giỡn sao?"

Tôi có chút chột dạ: "Tạ Ngọc, em, em xin lỗi."

Hắn cười mà như không cười: "Anh sẽ không tha thứ cho em."

Tôi: "..."

Đột nhiên, hắn cắt ngang lời tôi định nói, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Thẩm Lê, anh thích em."

  

 

 16

 

Mưa càng lúc càng lớn. Tạ Ngọc đứng bên cửa sổ hút thuốc, đôi mắt nhuốm tia tà khí, trong làn khói thuốc, không nhìn rõ được biểu cảm của hắn.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tôi l.i.ế.m liếm đôi môi sưng đỏ của mình. Nhìn dấu vết đỏ trên cổ tay, nhỏ giọng thương lượng: "Tạ Ngọc, em khát."

Hắn dập tắt điếu thuốc, lạnh lùng nhìn tôi một cái: "Coi như là nợ em đấy, tổ tông."

Lúc nãy trong lúc nguy cấp, tôi đã khai báo rõ ràng rành mạch, bao gồm cả việc nhìn thấy hắn tàn nhẫn vô tình trong biệt thự.

Tạ Ngọc im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cam-bay-ngot-ngao-gfst/chuong-15-17.html.]

"Sợ anh sao?"

Tôi gật đầu.

Hắn thản nhiên "ừ" một tiếng. Vốn tưởng rằng hắn đã thức tỉnh lương tâm. Nhưng hắn lại siết eo ta, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần bệnh hoạn: "Là em trêu chọc anh trước, vậy thì đừng hòng rời đi."

"Thẩm Lê, em chỉ có thể là của anh."

Giao tiếp thất bại, tôi dùng chăn trùm đầu.

Tạ Ngọc lười biếng lên tiếng: "Thò đầu ra thở chút đi, anh không có hứng thú với thi thể."

Tôi cắn răng. Chứng nào tật nấy, chỉ có thể dùng bốn chữ này để miêu tả hắn.

Trong căn phòng nhỏ đột nhiên vang lên âm thanh kỳ lạ.

"Lê Lê của anh, Lê Lê của anh."

"Tên đàn ông thối tha, cút đi, tên đàn ông thối tha, cút đi."

Nhìn con vẹt đang đứng trên tủ gào thét điên cuồng, tôi vỗ vai nó một cái để nó hoàn hồn.

Tạ Ngọc nhướng mày, cái miệng độc địa vẫn như cũ: "Con chim xấu xí."

Con vẹt kêu lên chói tai.

"Cậu mới xấu xí, cậu mới xấu xí."

Tạ Ngọc nhếch mép cười tà ác, ngón tay thon dài trắng nõn nghịch cuốn sách trên đầu giường. Tôi do dự lên tiếng, lắc đầu: "Tạ Ngọc, đây là con vẹt bà nội nuôi."

"Địa vị trong nhà của nó, còn cao hơn em, nhưng mà, có thể len lén nhổ lông nó, em thường làm vậy."

Con vẹt trên tủ kiêu ngạo ngẩng đầu: "Cẩu nam nữ, cẩu nam nữ."

Tôi: "..."

Tạ Ngọc: "..."

  

 

 17

 

Sáng hôm sau, tôi vừa mở mắt ra. Cánh tay đang ôm eo tôi siết chặt hơn, lén lút quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú khiến người ta vừa yêu vừa hận của Tạ Ngọc.

Xương quai xanh có dấu vết đỏ rõ ràng, tôi tức giận cắn hắn.

Biết thiếu gia hay cáu kỉnh mỗi sáng, tôi cẩn thận dịch chuyển.

Tạ Ngọc như con ch.ó cọ cọ vào cổ tôi, giọng nói có chút tủi thân: "Bảo bối, đừng rời xa anh."

Tôi ngẩn người.

Ngoài phòng liền truyền đến tiếng nói: "Lê à, cháu gái ngoan của bà, bà về rồi đây."

Tạ Ngọc không biết từ lúc nào đã mở mắt, đáy mắt lóe lên tia tinh quái.

"Sắp bị bà nội bắt được rồi, Lê Lê."

"Thật kích thích."

Nói lời ngon tiếng ngọt, đồng ý một số điều khoản bất bình đẳng, cuối cùng cũng nhét được vị thiếu gia kiêu ngạo kia vào tủ.

Sau khi qua mắt thành công, ngày hôm sau Tạ Ngọc đường hoàng đến gõ cửa.

"Bà nội, cháu chào bà, xin lỗi đã làm phiền bà, cháu là bạn trai của Thẩm Lê."

Hắn rất biết cách giả vờ, vốn dĩ khí chất xuất chúng. Dựa vào khuôn mặt này, đã thành công bước vào cửa.

Bà kích động nắm tay tôi: "Nhà mình nuôi heo để dành cắt tiết rồi."

Tôi: "..."

Loading...