Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cái kết của phịch thủ đào mỏ - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 08:03:37
Lượt xem: 924

Quả nhiên đồ khốn chính là đồ khốn, nếu để cho hắn một vạn lần lựa chọn hắn chắc chắn cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

Nhưng mà như vậy cũng thuận tiện cho kế hoạch của tôi và Triệu Nguyệt.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Một tuần sau, Tưởng Ngạn quay lại chỗ tôi, vừa vào cửa, hắn liền tỏ vẻ mệt mỏi, cả người tản ra mùi rượu.

Tôi làm bộ làm tịch đi tới đỡ hắn: "Anh sao thế? Lần này sao lại đi công tác lâu như vậy?”

Tưởng Ngạn mở miệng bắt đầu nói dối: "Miểu Miểu, anh thật sự quá mệt mỏi, đây không phải là vì tương lai của chúng ta sao? Đúng rồi, lương tháng này của em bao nhiêu? Em có nhận được hoa hồng gì không?"

Trong lòng tôi cười khẩy, tên khốn này lần nào cũng đòi tiền tôi, bởi vì lúc trước tôi còn yêu hắn nên tôi đều đưa tiền cho hắn, gọi là tiết kiệm tiền mua nhà, nhưng thực ra hắn đã lấy tiền của tôi để lêu lổng ở bên ngoài.

“Anh đừng hỏi nữa, tháng này không chỉ không được hoa hồng mà tiền lương còn bị trừ không ít." Tôi chuyển đề tài: "Lần này anh đi công tác lâu như vậy, lãnh đạo hẳn là tăng lương cho anh chứ? Mau đưa thẻ ngân hàng cho em kiểm tra.”

Vừa nghe thấy thẻ ngân hàng, mặc dù say rượu, Tưởng Ngạn vẫn là lập tức cảnh giác: "Nào có, Em biết đấy, lãnh đạo của anh vốn như vậy, hiện tại anh căn bản không có tiền..."

Ồ, vừa nghe thấy tiền, liền tránh không kịp? Trả lại tiền anh đã từng nuốt của tôi đi.

Tôi hiểu chuyện gật đầu: "Được, vậy anh ngồi một chút đi, em đi nấu canh giải rượu cho anh.”

Sau khi Tưởng Ngạn ngồi xuống sô pha, tôi xoay người đi vào phòng bếp hâm nóng cho hắn một chén canh giải rượu, sau đó bưng ra với dáng vẻ hiền lành.

Dưới ánh đèn Tưởng Ngạn nhận lấy canh trong tay tôi, giọng đầy thỏa mãn: "Miểu Miểu, vẫn là em đối với anh tốt nhất.”

“Mau uống đi, để lâu sẽ nguội." Tôi cười cười nhắc nhở hắn.

Thật sự đang tự xem mình là hoàng đế tuyển phi sao? Còn là người đối tốt với anh nhất? Tốt hơn vẫn còn ở phía sau.

Có lẽ là quá khát nước, Tưởng Ngạn thế mà húp hết không sót một giọt nào.

Tôi ở trong lòng âm thầm tính giờ.

Rất nhanh thuốc có tác dụng, Tưởng Ngạn mê man.

Đúng vậy, tôi bỏ thêm thuốc ngủ vào canh, hơn nữa gần đây thân thể Tưởng Ngạn vốn suy yếu mệt mỏi rã rời, sau khi uống tự nhiên rất nhanh ngủ say.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cai-ket-cua-phich-thu-dao-mo/6.html.]

Tiếng ngáy của Tưởng Ngạn truyền đến từ phòng khách, tôi cau mày lấy điện thoại hắn để trong túi áo ra, thuần thục kéo ngón cái của hắn mở khóa.

Tôi mở Wechat của hắn ra, quả nhiên bên trong lại có thêm một khách hàng C, nhấn vào xem lịch sử nói trò chuyện, có lẽ đây chính là Lâm Lâm.

Còn tôi được hắn ghi chú là khách hàng B.

Thật đúng là cmn mở hậu cung, tôi cười khẩy dùng dụng cụ đã chuẩn bị sẵn tách vỏ điện thoại của hắn ra, lắp máy nghe lén vào, cuối cùng khôi phục nguyên dạng điện thoại, đặt lại túi áo Tưởng Ngạn.

Hiện tại vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.

7

Chạng vạng ngày hôm sau, tôi và Triệu Nguyệt hẹn nhau ở quán cà phê.

Tôi lấy máy nghe và tai nghe ra, tôi và Triệu Nguyệt mỗi người một tai nghe.

Theo lời Vương Minh, mấy ngày nay Tưởng Ngạn hưng phấn như thế, là bởi vì hắn thường xuyên hẹn hò với Lâm Lâm, nhưng để đảm bảo, mỗi lần bọn họ đều lựa chọn hành sự ở một nơi khác nhau.

Lần trước thừa dịp Tưởng Ngạn ngủ, tôi lén lắp đặt máy nghe lén trong điện thoại của hắn, chính là vì giờ khắc này.

Rất nhanh, trong tai nghe truyền đến tiếng Tưởng Ngạn và Lâm Lâm gọi điện thoại.

"Chồng à, người ta rất nhớ anh đấy, khi nào thì chúng ta có thể gặp lại nhau?" Một giọng nói nũng nịu xuyên qua màng nhĩ tôi và Triệu Nguyệt.

Tưởng Ngạn thở dài, dường như vô cùng ưu sầu: "Haizz, anh cũng nhớ em, nhưng em biết gần đây mụ phù thuỷ già nhà anh kiểm tra rất kỹ, em cho rằng anh không muốn gặp em sao?"

Bên kia truyền đến tiếng oán giận của Lâm Lâm: "Huhu, chồng à, có phải anh hết thích em rồi không, rốt cuộc em so với vợ anh kém chỗ nào?”

Nghe vậy, tôi và Triệu Nguyệt nổi da gà nhưng Tưởng Ngạn lại rất hưởng thụ: "Ấy chà, em nói cái gì vậy? Mụ phù thuỷ già đó anh còn không muốn chạm vào, cô ta nào có dịu dàng hiểu chuyện như em?"

“Vậy khi nào thì anh ly hôn với mụ phù thuỷ già đó, rõ ràng anh đã nói muốn cưới người ta làm vợ..."

"Được, được, được, chẳng ta là trên người cô ta còn có chút tiền. Qua hai tháng nữa anh sẽ ly hôn cô ta rồi cưới em!"

 

Loading...