Cái Chết Của Cậu Bé Tạp Kỹ - Chương 3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 17:34:41
Lượt xem: 111

[3] Tạp kỹ

Đồng nghiệp ở Quý Châu bên kia đã truyền tin về. Họ đã tìm thấy bà nội của Chu Tiểu Hào, bà đã ngoài bảy mươi, họ phải mất nửa ngày mới hiểu được lý do Chu Tiểu Hào từ Quý Châu đến Triều Thành.

"Tôi không nói với bà nội Chu Tiểu Hào về cái ch.ết của thằng bé, bà ấy lớn tuổi như vậy, sợ là không thể chịu nổi cú sốc này." Đồng nghiệp ở Quý Châu nói qua điện thoại. "Bà ấy cũng không biết Chu Tiểu Hào đã đi đến Triều Thành, cứ tưởng đứa nhỏ đang ở một trường dạy tạp kỹ ở Tất Tiết.”

“Trường nào?” Chung Nhậm Quân cho rằng mình không nghe rõ.

"Trường dạy tạp kỹ là nơi tuyển một nhóm trẻ em không đi học cùng nhau luyện tập diễn xiếc. Chúng tôi đã đến đó kiểm tra, hiệu trưởng ở đó nói Chu Tiểu Hào luyện tập tốt nên đã ký hợp đồng với một đoàn diễn xiếc để đi biểu diễn." - Tôi vừa gửi thông tin của đoàn trưởng đoàn diễn xiếc đó cho anh, chắc họ vẫn còn ở Triều Thành, nếu như Chu Tiểu Hào và mọi người chưa đi quá xa.”

"Ai cho phép thằng bé biểu diễn vậy? Người giám hộ? Bà nội của Chu Tiểu Hào hoàn toàn không biết chuyện này." Chung Nhậm Quân hỏi. "Nếu không có sự đồng ý của phụ huynh, một trường học làm sao có thể đồng ý để cho một đứa trẻ đi theo đoàn xiếc nào đó chạy khắp nơi?

Đồng nghiệp ở Quý Châu cũng bất lực: “Việc này ở đây không hiếm, người nhà ít quản hoặc là cái gì cũng không hiểu, còn con cái thì như cỏ dại, mọc rễ khắp nơi, tự lo liệu. "

Chung Nhậm Quân không nói nên lời.

Anh gửi thông tin cho các đồng nghiệp trong đội, không lâu sau đã tìm ra được nơi đoàn xiếc ở. Trưởng đoàn là Tào Thứ, bốn mươi bảy tuổi, điều hành đoàn xiếc này đã sáu năm. Trước đây ông ta đã làm rất nhiều công việc, bao gồm sửa chữa ô tô và trang trí gạch men, sau đó bỗng dưng tổ chức một đoàn biểu diễn xiếc. Trong đoàn toàn là trẻ em mười mấy tuổi, đứa lớn nhất cũng chỉ có mười sáu tuổi, còn đứa nhỏ nhất mới tám tuổi. Đôi khi họ đi biểu diễn ở các trung tâm mua sắm mới khai trương, có khi đi biểu diễn ở đám tang. Mặc dù Chung Nhậm Quân không hiểu tại sao lại có người muốn biểu diễn nhào lộn trong đám tang nhưng theo lời Tào Thứ nói, đây là nguồn thu nhập chính của họ.

Khi không có việc để làm, bọn trẻ lại tiếp tục tập luyện. Tào Thứ thuê ngắn hạn một căn nhà nhỏ hai tầng ở ngoại ô Triều Thành, là nhà xây dựng trái phép, xung quanh hoang vu, ánh sáng u ám.

Chung Nhậm Quân và nữ cảnh sát Tiểu Diêu đến thăm đoàn xiếc. Nơi gọi là "ký túc xá" chỉ có vài chiếc giường bảng cứng, trong phòng chất đống một số trang phục biểu diễn và đạo cụ rẻ tiền. Vào tới cửa, họ không thấy ai ngoài Tào Thứ, Chung Nhậm Quân yêu cầu ông ta gọi tất cả bọn trẻ ra, Tào Thứ lý sự một hồi không được, đành mở cửa một căn phòng nhỏ ở góc tầng hai. Bên trong chen chúc chín đứa bé trai, đầu trọc, mặc áo ngắn tay màu đỏ, sau lưng in năm chữ “Đoàn diễn xiếc Nghệ Thanh”. Đứa nào cũng trông gầy gò, ánh mắt rụt rè, dưới ánh sáng mờ ảo giống như những con thú nhỏ.

Chung Nhậm Quân hỏi: “Ai cho ông tổ chức loại đoàn xiếc như thế này?”

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

"Đồng chí cảnh sát, không phải cũng không có luật nào cấm cản sao." Tào Thứ cười lấy lòng, lấy ra một điếu thuốc đưa cho Chung Nhậm Quân. "Tôi không có phạm luật gì cả. Những đứa trẻ này đều là học kỹ năng từ tôi rồi sau đó đi kiếm tiền. Đây là chuyện tốt mà, một công đôi việc*. Bọn trẻ đều là tự nguyện, tôi không ép buộc chúng nó, nếu mọi người vẫn không tin, Hắc Hầu (khỉ đen) ——"

[*Nguyên văn: 一举两得: Nhất cử lưỡng đắc: Một mũi tên trúng hai đích.]

Ông ta hét vào bên trong, một cậu bé da đen rụt rè bước ra, không dám nhìn thẳng Chung Nhậm Quân, cứ đảo mắt liếc nhìn xung quanh.

"Hắc Hầu, mày là trung đoàn trưởng, mau nói cho đồng chí cảnh sát biết có phải mày tự nguyện đi theo tao kiếm tiền không?" Tào Thứ nói.

Tiểu Diêu không vui: “Sao ông lại nói chuyện kiểu đấy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cai-chet-cua-cau-be-tap-ky/chuong-3.html.]

"Tôi không nói gì cả." Tào Thứ vẫn cái bộ dạng khúm núm, cười cười nói: "Đồng chí cảnh sát, đồng chí chưa bao giờ ở tầng lớp dưới đáy xã hội này nên không biết đấy thôi, thực ra đây là chuyện rất bình thường. Các đồng chí thấy đấy, chúng nó đều là học xiếc, đi theo tôi ra ngoài biểu diễn không phải là chuyện đúng à?”

Hắc Hầu ở bên cạnh không nói gì.

Trên đường đi, nhân lúc Tào Thứ không chú ý, Tiểu Diêu lén kéo một đứa trẻ hỏi có phải chúng tự nguyện không, có muốn về nhà không.

Đứa trẻ lắc lắc đầu, nói không muốn về.

Tiểu Dao nói, mấy đứa nên về nhà đi học đi chứ, tuổi này của mấy đứa vẫn còn đang trong giai đoạn giáo dục bắt buộc mà.

Đứa trẻ không hiểu gì về giáo dục bắt buộc, chỉ là rất sợ Tiểu Diêu, giãy khỏi tay cô, đi theo mọi người.

Đoàn xiếc giống như Tào Thứ nói, cho dù Chung Nhậm Quân thấy nơi này rất không chính quy nhưng trẻ em ở đây đều nói không muốn trở về, chúng nó vốn là học xiếc để ra đời kiếm sống, anh cũng không thể cưỡng ép đám nhỏ quay về đi học được.

Có vài câu Tào Thứ nói cũng không phải không có lý. Ở nhiều nơi, để trẻ em học vài ngón nghề tạp kỹ để ra ngoài kiếm sống, so với việc đem chúng ném ở địa phương nghèo tự sinh tự diệt thì tốt hơn nhiều. Dường như con đường nào cũng quá khó khăn và tàn khốc với một đứa trẻ nhưng đối với nhiều trẻ em ở vùng nghèo, chúng cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ là từ ngã rẽ này chuyển sang một ngã rẽ khác.

Về việc Chu Tiểu Hào đã ch.ết và đứa trẻ còn lại mất tích, Tào Thứ nói rằng ông ta không biết tại sao chúng lại bỏ trốn.

"Có lẽ chúng đã bị Triều Thành làm cho choáng ngợp." Tào Thứ nói: "Hai đứa trẻ này là người kém thực tế nhất trong nhóm, lại không muốn chịu đựng gian khổ. Chắc chúng nó nghĩ rằng có thể tìm được công việc nhẹ nhàng hơn ở Triều Thành như đi rửa bát cho người ta hay gì đó chẳng hạn.”

Chung Nhậm Quân hỏi, tại sao ông ta không báo cảnh sát sau khi phát hiện hai đứa trẻ biến mất?

"Báo cảnh sát làm gì?" Tào Thứ cười nói, "Nếu chúng nó đã muốn tự mình đi tìm thiên đường mới, thì cứ để chúng đi. Tôi là thầy của bọn nó, không phải cha mẹ ruột, học trò đã muốn rời đi, lại còn phải giúp tính xem có đường tốt nào không à!"

"Nhưng Chu Tiểu Hào mới mười một tuổi, còn đứa nhỏ kia, tên là Hoa Thanh đúng không?" Chung Nhậm Quân nhìn thấy Tào Thứ gật đầu. "Hai đứa nó còn nhỏ như vậy, ông không nghĩ tới bọn chúng sẽ gặp phải nguy hiểm gì sao?"

"Vâng, tôi đã nhận ra sai lầm của mình rồi, thưa đồng chí cảnh sát." Tào Thứ trả lời rất nhanh, ra vẻ cực kỳ hợp tác. "Ôi chao, tôi cũng hy vọng rằng chúng nó có thể bén rễ ở Triều Thành, đâu nghĩ lại xảy ra chuyện như thế. Vậy tôi sẽ bị xử phạt như nào? Tôi cũng không phải là người giám hộ của chúng.Về việc Chu Tiêu Hào ch.ết, tôi cũng rất đau lòng, một người học trò tốt như vậy mà… nhưng người cũng không phải là do tôi gi.ết. Đồng chí cảnh sát, mong mọi người sớm ngày phá được án, đòi lại công lý cho Tiểu Hào của chúng tôi.”

Chung Nhậm Quân không còn tâm trí tranh cãi với loại già đầu này, đang định ra về thì lại bị Tiểu Diêu kéo nhẹ một cái. Anh nhìn theo hướng cô ám chỉ, lại thấy đứa trẻ được gọi là Hắc Hầu vừa rồi đang trốn ở góc tầng hai nhìn họ. Trong lòng Chung Nhậm Quân khẽ động, anh nói với Tào Thứ: "Phòng của Hoa Thanh và Chu Tiểu Hào ở đâu? Chúng tôi cần mang một số đồ hai đứa nhỏ đã dùng về."

Tào Thứ “À” lên một tiếng, cũng không tránh né, bảo Chung Nhậm Quân đi theo mình. Anh ném chìa khóa xe cho Tiểu Diêu nói, “Cô không cần đi theo, lùi xe ra ngoài, ở ngã tư đợi tôi.”

Tiểu Diêu gật đầu, đợi họ vào phòng, cô liền chạy về phía Hắc Hầu, lặng lẽ kéo tay thằng bé nhanh chóng chạy đi, rời khỏi căn nhà nhỏ hai tầng này.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...