Cái Chết Của Cậu Bé Tạp Kỹ - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-06 16:56:32
Lượt xem: 50

[2] Một hay hai

Sau khi biết nạn nhân trước đó luôn ở cùng một đứa trẻ khác, cả đội lập tức bùng nổ - điều này có nghĩa là còn một đứa trẻ bị mất tích nữa, không rõ còn sống hay đã ch.ết. Nếu hai đứa trẻ vẫn luôn như hình với bóng, mà Chu Tiểu Hào đã ch.ết, thì đứa trẻ còn lại rất có khả năng cũng đã bị hung thủ khống chế. Họ đang phải chạy đua với thời gian cùng với kẻ sát nhân.

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Từ lời khai của những người dân xung quanh, cảnh sát biết được, hai đứa trẻ trông giống như hai anh em ruột bỏ nhà đi nhưng lại có chút lạ. Bình thường nếu trẻ con cãi nhau với bố mẹ rồi bỏ đi thì cũng chỉ ở ngoài chịu khổ hai ngày là quay về nhưng hai đứa trẻ này lại giống như không có nơi nương tựa. Có người nhìn thấy chúng đang lục thùng rác tìm đồ ăn thừa, nếu có nhà để về thì chắc chắn sẽ không làm những việc như vậy.

“Người c.hết có vẻ là đứa nhỏ hơn, trông rất nhanh nhẹn.” Bà cô sống ở góc phố kể lại. “Chúng tôi thường đưa con đi chơi ở công viên nhỏ bên đường. Hai đứa trẻ ấy cũng lén ở bên cạnh nhìn. Đứa lớn thì có vẻ thận trọng hơn một chút, nhìn thấy chúng tôi liếc qua là kéo thằng bé còn lại đi trốn. Ngược lại, đứa bé thì quay ra cười với chúng tôi.”

“Khi đó mọi người có hỏi hai đứa trẻ ấy từ đâu tới không?” Phó đội trưởng Sở Minh Kỳ hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cai-chet-cua-cau-be-tap-ky/chuong-2.html.]

"Thì hỏi gì nữa… Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ai biết là trẻ con từ đâu tới." Bà cô khoanh tay, có chút do dự. "Đồng chí cảnh sát, khi nào thì bắt được hung thủ, chuyện này không liên quan đến chúng tôi đúng không? Loại trẻ con này nếu ch.ết đi, có khi nào còn kiểu oan hồn không siêu thoát được hay gì không? - Đêm trước khi nó ch.ết, đứa trẻ nhà tôi vô tình đá bóng vào chân nó, nó muốn chơi với thằng bé thì bị tôi mắng một trận, cô nói xem, điều này có bị tổn hại âm đức không?”

"Bớt ​​mê tín dị đoan đi." Sở Minh Kỳ vừa ghi lại thông tin vừa nâng mí mắt liếc bà ta một cái, cô mới sinh con xong không lâu, rất nhạy cảm với những chuyện của trẻ con, không nhịn được mà châm biếm. “Lúc làm tổn thương người sống thì không sợ, giờ đứa nhỏ ch.ết rồi lại chột dạ?”

Chung Nhậm Quân vội ngăn lại, không để Sở Minh Kỳ tiếp tục nói. Anh ta hỏi: “Hai ngày qua cô có thấy ai tiếp cận hai đứa trẻ này không?”

"Hừm... Không có, hai đứa ấy nhìn cũng rất bẩn, giống như mấy đứa ăn xin vậy, không ai dám lại gần.” Bà cô nói: “Nhưng mà, hai đứa trẻ này thật sự rất kỳ quái, đặc biệt là đứa lớn hơn, thấy cái gì cũng trốn, lén lén lút lút, giống như đang lẩn trốn ai đó."

Chung Nhậm Quân cau mày. Chúng rốt cuộc đang trốn ai, có phải là hung thủ không? Giữa hai đứa trẻ này có mối quan hệ như thế nào? Trong sổ hộ khẩu của nhà họ Chu, anh chỉ nhìn thấy có một đứa trẻ là Chu Tiểu Hào.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...