Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-04 12:54:29
Lượt xem: 881

15.

Lại là một trận tuyết lớn, cực kỳ giống lúc trước khi Tống Tử Mạch xuất chinh .

Là tuyết đầu mùa, rơi trắng xoá trên tóc.

Hắn nói với ta một trận nhiều nhất hai tháng, tất nhiên có thể về kịp sinh thần ta.

Ta len lén tiến đến bên tai của hắn, cùng hắn nói kỳ thật chúng ta có hài tử.

Ngồi đợi kia tên ngốc kia ôm lấy mình.

Nào ngờ gió quá lớn, hắn lại không nghe rõ ràng, hỏi ta nói cái gì, ta tức giận không để ý tới hắn, nói chờ hắn trở về, sẽ báo cho hắn một tin tức tốt.

Hắn dùng ngón tay nhéo má ta và hôn lên trán một cách đầy tự hào.

Hắn nói chờ ta.

Hắn nói bảo ta chờ hắn.

"Ca ca, huynh định đánh đàn?"

Trong biệt viện, ta gảy gảy dây đàn thấp giọng hỏi.

Tống Tử Mạch sửng sốt một chút, ngón tay vuốt ve nơi cổ tay.

"Không."

"Vâng"

Ta cười yếu ớt hát một khúc Phượng Cầu Hoàng,

Phượng này phượng này về cố hương, ngao du tứ hải cầu hoàng......

Sau đó nghiêm túc nhìn đôi mắt đen của hắn

"Ca ca có từng nghe qua, kinh thành mấy ngày trước một chuyện rất buồn cười? Một vị nữ tử cứu được một người xa lạ, lại hại c///hế///t người mình thương yêu nhất."

Ta tiếng nói mềm mại cũng không mang tính công kích.

Tống Tử Mạch sắc mặt tái đi, thân thể khẽ run, con cờ trong tay rơi vào thế tứ phía bị tấn công.

Ta cười.

"Ca ca, ngươi thua rồi."

16.

Phiến đá âm lãnh, ta bị để lên vẫn là lạnh, hơi run một chút.

Ta cũng không mở mắt, chỉ là nghe nữ nhân hùng hồn đọc thuật ngữ.

Bên cạnh là Tống Tử Mạch, hắn đang nhắm mắt

Ta biết đây là bày trận cấm thuật mục đích là tháo mối ràng buộc của chúng ta.

Bởi vì hắn sắp c///h///ết.

Hắn không nghĩ liên lụy ta.

Nữ nhân dùng chủy thủ đâ///m vào bàn tay, m.á.u đỏ tươi nhuộm đỏ cành và lá của Thánh Thảo của Linh Tộc

Nàng đọc lấy linh tộc chú ngữ.

Cành lá sinh trưởng nhanh chóng.

Giống như là thấu linh, đang điên cuồng sinh trưởng.

Ta cùng Tống Tử Mạch đều nằm trên mặt đất, quanh thân như có cái gì rút ra.

Chốc lát, nữ nhân đột nhiên kêu thảm một tiếng, không thể tin té ngã trên mặt đất.

Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khóe môi của nàng dính máu.

Bị phản phệ.

Ta cười yếu ớt lấy mở mắt, chầm chậm ngồi dậy.

Giờ khắc này, ta đã đợi một tháng rồi.

Ta tính kế Tống Tử Mạch .

Để hắn tìm Sở Tú giải chú ràng buộc.

Thế nhưng là ta không có nói cho hắn biết, trong bụng ta có đứa bé.

Linh tộc cấm thuật nhưng kiêng kỵ nhất trong bụng có thai nhi, sẽ vỡ trận

"Ngươi —— Vậy mà ——" Nữ nhân không tin nhìn qua ta.

"Bình yên vô sự đúng không?" Ta cong môi.

Tống Tử Mạch có lẽ không hay biết gì, hắn ngoan ngoãn phục tùng giải cấm chi thuật, là nghĩ bảo vệ mệnh của ta.

Nhưng nữ nhân này đang làm chính là hủy ta.

Đáng tiếc, ta có ngàn năm đạo hạnh.

Nàng không bằng ta.

Sở Tú kịp phản ứng, tái nhợt nghiêm mặt, sợ hãi lùi lại phía sau, thối lui đến góc tường, lui không thể lui được nữa.

Một kẻ tổn thương, một người tàn, ta đứng lên, giờ phút này nàng xác thực nên bối rối.

Linh tộc tế ti thi triển cấm thuật không thể bị gián đoạn.

Không thì sẽ c///hế///t người đấy.

Lúc này trái tim và linh hồn của nàng ta đã gắn liền với cành lá, yếu đuối như một con thỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé x//á///c.

Ta bước chân chậm rãi đi hướng pháp trận kia, cành lá đã ngưng sinh trưởng.

Không còn mạnh mẽ như trước nữa.

Ta cười yếu ớt lấy duỗi ngón tay, vô ý dùng sức xé đi một chiếc lá.

Lá cây bị ta ném vào trong không gian, nữ nhân thân thể run rẩy, khóe môi chảy ra rất nhiều máo.

Ta trừng mắt, lại lột xuống mảnh thứ hai.

"Vũ Linh, chúng ta là đang giúp ngươi ——"

Nữ nhân khóe môi máo càng ngày càng nhiều, nàng chống đỡ thân thể, mở miệng.

Giúp ta? Ta cười.

Đương nhiên là giúp ta.

"Ngươi nói chính là, các ngươi tự tay giế///t người ta yêu, loại này là giúp sao?" Tay ta chỉ đùa bỡn bẻ gãy mấy lá xanh .

"Ngươi làm sao lại biết?" Nữ nhân khiếp sợ trừng lớn mắt.

Chưa đợi chần chờ, mảnh thứ ba lá cây rơi vào trên mặt đất, nàng giật khóe môi máo trôi xuống dưới.

Mắt của ta mắt đỏ bừng, đáy mắt đầy nước.

Ta làm sao lại biết?

Là ta tận mắt thấy.

Thiếu niên đó bảo ta hãy đợi chàng trở về và sẽ tặng ta một món quà sinh thần.

Ta cùng ta thiếu niên nói, chờ hắn trở về, ta sẽ nói cho hắn biết một tin tức tốt.

Nhưng không biết, hắn sớm đã bị tập kích rơi xuống vách núi , thiếu niên liền bị bọn hắn gi///ết chế///t.

Ném thi ở trong vùng hoang dã.

Bên trong Tụ Hồn Thuật , ta nhìn bộ n.g.ự.c hắn bị Sở Tú dùng chủy thủ đ.â.m vào mà bất lực.

Ta chứng kiến họ cắt đứt m.á.u thịt của chàng để chuyển mối liên kết cho Vũ Kỳ tránh để lộ khuyết điểm.

Ta nhìn thấy hắn trước khi c.h.ế.t còn đang liều mạng đọc lấy tên của ta.

Tay của hắn kéo dài cực xa, khóe mắt rơi xuống hai hàng nước mắt.

Hắn nói: "A Linh thật xin lỗi ——"

"A Linh." Tống Tử Mạch cũng vừa tỉnh lại.

Hắn nhìn xung quanh, sắc mặt bạch như tuyết, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.

Tay ta chỉ nhẹ nhàng linh hoạt xé thi rớt bốn mảnh lá cây.

"A Dặc ca ca, a không, phải gọi ngươi, kẻ bị vứt bỏ Tử Vũ Kỳ, đệ đệ tốt của A Dặc."

Nam nhân như mất đi ánh sáng nơi đáy mắt

"Công chúa phát hiện ra từ lúc nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ca-quay-ve-nuoc-quen-di-chuyen-tren-bo/chuong-4.html.]

Ta cười cười: "Khi ngươi trở về nhà câu nói đầu tiên gọi ta lúc đó là công chúa ."

17.

Năm mảnh lá rơi xuống chân.

Nó thông linh với linh hồn nữ nhân sớm đã thoi thóp.

Ta đã sớm chuẩn bị xong đoản kiếm, không phí sức , như lúc nàng cắm vào n.g.ự.c Tống Tử Mạch, "Ôn nhu" Cắm vào lồng n.g.ự.c của nàng.

Lấy đạo của người, trả cho người

Nữ nhân trừng lớn hai mắt, hai hàng thanh lệ chảy vào tóc mai, bất lực như A Dặc ca ca vậy.

Hồi lâu, giãy dụa rồi nhắm mắt.

"Tới phiên ngươi."

Ta quay đầu, ta nhìn về phía người cùng Tống Tử Mạch dáng dấp giống nhau như đúc .

"Vì cái gì?" Ta lạnh giọng mở miệng.

Ta thật rất muốn biết, năm đó ta cứu được hắn, vì sao hắn muốn lấy oán trả ơn.

"Bởi vì ta cũng thích công chúa !"

Nam nhân sắc mặt trắng bệch, khóe môi khô cạn , khó khăn kéo ra một nụ cười thảm.

"Rất buồn cười đúng không công chúa, ta là kẻ bị vứt bỏ, so với ca ca, ta yêu người hơn nhiều."

Ánh mắt của hắn đảo qua Sở Tú vừa nhìn về phía ta, đáy mắt như có sương mù.

"Tại Vu tộc, song sinh bị coi là dị thường, bởi vì hắn là thiên mệnh ngạch phụ, cho nên ta bị lựa chọn vứt bỏ".

"Khi đó ta nhận mệnh, ta chưa hề ghen ghét qua hắn.

"Ta nhìn hắn được thân nhân yêu thương, được tộc lão coi trọng, ta chỉ là như cái bóng trốn ở nơi hẻo lánh.

"Ta nghĩ ta một đời chỉ có thể ở bộ dạng này.

"Công chúa có còn nhớ rõ, năm đó chúng ta bị vứt hiến tế cho Phúc Thụy Hổ, tay không tấc sắt cùng Thụy Hổ vật lộn cầu sinh tồn không?

"Khi đó ta là muốn ch//ế//t.

"Thế nhưng là công chúa, ngươi xuất hiện, tay ngươi cầm trường kiếm như thần nữ giáng lâm, ngươi tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Phúc Thụy Hổ, cho chúng ta những người bị chán ghét bị vứt bỏ một con đường sống.

"Ngươi nói, nhân mạng, so với súc sinh trân quý hơn ngàn lần

"Liền một khắc này, ta d.a.o động, ta không muốn nhận mệnh nữa."

"Cho nên ngươi liền g.i.ế.c hắn?" Khóe mắt nước mắt trượt xuống, mắt trái sưng húp.

Ta vĩnh viễn nhớ kỹ bên trong đúc Hồn Thuật , bộ dáng của thiếu niên trước khi c///hế///t.

Hắn như vậy không cam lòng, hắn còn không có đưa ta quà sinh thần.

Mà ta còn chưa có nói cho hắn biết, chúng ta có hài tử.

"Là." Nam nhân đỏ mắt nhìn về phía ta, "Ta muốn vì yêu ngươi mà cố gắng." Hắn thấp giọng nói.

Ta cười, nước mắt theo gương mặt mà rơi.

Đôi mắt đỏ bừng, thân thể giống như chiếc lá tàn, dựa lên bàn.

Hắn muốn vì yêu ta mà cố gắng.

Nước mắt chảy vào trong cổ áo.

Buồn cười biết bao.

Nhưng cố gắng của hắn để cho nhiều

năm cố gắng của ta thành một chuyện cười.

Cấm thất u lãnh,

Đột nhiên, có lục quang lóe lên, bụng ta đau nhói, ngã trên bàn.

18.

Đầu mùa hè.

Mặt trời rực rỡ.

Ta ngồi trên chiếc ghế gỗ lê, ngón tay loay hoay nhánh hoa tuyết tháng sáu .

Tống Tử Mạch mang theo một lang y đi đến.

A Lạc nói đây là vị lang trung thứ tám mươi tư.

" Thế nào?" Nam nhân thấp giọng hỏi, tiếng nói thanh nhã, mấy phần chờ đợi.

Lão lang trung thu hồi sợi dây, lắc đầu.

"Lúc nhớ lúc quên, bệnh này, lão hủ chưa từng nghe qua."

Những cánh hoa vàng bị ta ngắt khỏi cành, ta nhìn hai người xa lạ mà chớp mắt

Tống tử mạch một đ.ấ.m rơi vào bàn : "Cái này là phản phệ không giải được thật sao?"

Nam nhân có vẻ đau thương, ta trừng con mắt nhìn đột nhiên nở nụ cười.

"Ta nhớ được ngươi là ai!" Ta cười yếu ớt

nói.

"Thật à?" Nam nhân đáy mắt hiện lên ánh sáng, gương mặt kia tuấn mỹ rất là kích động.

"Ngươi là ca ca đúng hay không?" Ta trầm thấp cười nói.

Một khắc này ánh sáng trong mắt vụt tắt, chán nản ngã trên mặt đất.

Hắn quỳ gối trước mặt ta, hai tay kẹt tại trên cổ tay của ta: "Công chúa, ta là Vũ Kỳ, kẻ thù của người, van cầu ngươi nhớ lại đi, dù là ngươi muốn gi///ết ta, cũng không được quên ta......"

Nam nhân nắm đến tay ta cổ tay đau nhức, ta không thích, đẩy hắn ra.

Thanh lãnh cầm nhành tuyết tháng sáu, bỗng nhiên nhìn về phía nam nhân: "Ngươi là ai?"

19.

Lang trung thứ tám mươi lăm, là lại là mỹ lệ nữ lang.

Nàng cho mọi người lui.

Lẳng lặng nhìn qua ta.

"Bùi Thế An ch/////ết rồi, ch///ết trên chiến trường."Nàng thấp giọng nói với ta.

Ta sững sờ một lúc, những đoá hoa vàng rực rơi trên mặt đất.

"Vũ cô nương, ngươi chưa từng mất trí nhớ đúng không?"

"Van cầu ngươi vì ta thi triển Tụ Hồn Thuật một lần được không? Ta chỉ muốn ở bên Thế An ca ca trước khi c.h.ế.t trên chiến trường, nếu được ta xin trả bất kỳ giá nào."

"Không thể." Ta nhìn qua hoàng y kiều nữ tử, lãnh đạm mở miệng cự tuyệt.

Thế gian này phần lớn là cố chấp người, thí dụ như ta, thí dụ như Bùi Thế An.

Nữ nhân nước mắt theo gương mặt mà rơi, đôi mắt thanh tú đầy nước.

"Vũ cô nương, ta biết được ngươi tại Tụ Hồn Thuật đã gặp qua gia tỷ, Thịnh Trí Diên là tỷ tỷ ruột của ta."

"Các ngươi ——"

Nữ nhân nói xong, ta thân thể cứng đờ, Thịnh Trí Diên trước khi ch///ết câu nói " sông núi bình an" cũng ám ảnh tâm trí ta

Lời nói đến miệng, lại không thể thốt ra được.

Ta biết rằng đây là người thừa kế duy nhất còn lại trong thế hệ này của Thịnh gia.

"Nghiệt duyên! Ta yêu người yêu của tỷ tỷ, ta biết được hắn yêu vẫn luôn là nàng, cho nên ta chưa hề biểu lộ , hắn thích trưởng tỷ bao nhiêu năm, ta liền thích hắn bấy nhiêu năm, từ tuổi nhỏ đến thời khắc này, Vũ cô nương, van cầu ngươi, đây là một lần cuối cùng, ta muốn tranh lấy một lần."

Nữ nhân quỳ gối trước mặt của ta, một nháy mắt ta nhớ tới Bùi Thế An khi đó kiên quyết đến thế nào.

Hoá ra là

Đem lòng yêu một người mà trong tim hắn đã có một Bạch Nguyệt Quang

Chuyện này ngay từ đầu cũng là bi kịch.

20.

Thịnh Trí Sơ quỳ hoài không dậy.

A Lạc nhìn có chút đau lòng.

Ta chống đỡ ô giấy dầu đi tới nữ nhân trước mặt, nàng búi tóc nước chảy, sắc mặt trắng bệch nhìn qua ta.

"Chấp nhất như vậy làm gì?"

Ta thấp giọng nói cùng nàng.

Nàng đau thương cười một tiếng: "Trí Sơ đời này chỉ muốn vì mình tranh lấy lần này thôi."

Một nháy mắt, ở trên người nàng, ta tựa hồ thấy được hình dạng của mình.

"Ngươi có biết, không ai có thể vui vẻ khi từ Tụ Hồn Thuật đi ra."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...