Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:20:05
Lượt xem: 921

10.

Chế////t đi một con ch////ó thôi mà Sở Tú giống như là thiếu mất nửa cái mạng.

Ba ngày trong phòng , không ăn không uống, đến ngày thứ tư thì xông vào phủ của ta.

"Vũ Linh, là ngươi, là ngươi đúng không, là ngươi làm Linh Thứu mất mạng ."

Y phục lộng lẫy ta đưa cho nàng bị ném lại trên người ta.

Ta lãnh đạm nhìn nàng, nàng ta không có chút bằng chứng mà dám tới chỉ trích .

Quá thất lễ.

Quả nhiên là cô nương trên núi, vừa thô bỉ vừa vô lễ..

Khi tiểu miêu và An Ninh chế////t, ta cũng không mất bình tĩnh như vậy.

Ta khi đó cũng chỉ là nắm chặt bàn tay, móng tay đ.â.m vào da thịt, vài vệt đỏ rơi xuống.

"Là ngươi, là ngươi đang trả thù ta g.i.ế.c mèo của ngươi đúng không? Vũ Linh, ngươi thật là ác độc, Linh Thứu theo ta mười năm, nó là người nhà.của ta "

Ta quét ánh mắt về phía mái hiên tuyết đọng, nói đến chuyện người thân ta luôn nghĩ đến nhóc con tham ăn An Ninh.

Bé con luôn luôn mang theo ta đến phòng bếp nhỏ ăn vụng điểm tâm. Nha đầu kia giống như là bé heo, lúc nào cũng ăn không ngừng.Đúng nha, lúc nàng chếch cũng chỉ 14 Tuổi, bồi ta không được mười năm.

Trong lòng nàng ta tự nhiên so A Ninh của ta không bằng con ch.ó nàng ta yêu quý.

Nữ nhân này không còn giả vờ yếu đuối , liền muốn tiến lên xé x///á///c ta.

Ta ra vẻ vô tội, vội vàng lùi lại sau thân ảnh màu xanh lam.

Một cái lảo đảo ngã vào trong n.g.ự.c hắn.

"Không phải ta, không phải ta." Ta ủy khuất vạn phần vùi mặt vào trong n.g.ự.c Tống Tử Mạch

Cực kỳ giống bộ dáng nữ nhân kia mới vào phủ

"Ca ca, cái gì mèo, cái gì báo thù, ta không hiểu, ta nghe không hiểu tỷ tỷ đang nói cái gì."

Tống tử mạch hôm nay mặc một thân áo lam thêu cực kỳ tỉ mỉ

Đáy mắt hắn hiện lên vài tia hàn ý, sắc mặt trầm xuống, đem ta bảo hộ ở sau lưng: "Sở Tú, đừng lại vô lý hồ nháo, ngươi biết rõ A Linh mất trí nhớ, không thể là vì miêu nhi hại chó của ngươi."

Nam nhân âm thanh lạnh lùng nói.

"Rõ ràng là ngươi quá nuông chiều, khiến chó của ngươi lấy hạ phạm thượng, c.h.ế.t chưa hết tội."

Gió thổi qua, vài mảnh tuyết còn sót lại trên mái hiên bị thổi bay khỏi cành cây.

Ta đứng sau lưng Tống Tử Mạch, nghiêng đầu nhìn lén cơn giận dữ của nữ nhân kia.

Lấy hạ phạm thượng, c.h.ế.t chưa hết tội?

Thật là lấy lời nói ý.

Thực ra ý nghĩa của câu này cũng không chói tai đến vậy

Chỉ phụ thuộc vào người đang nói với nàng ta là ai.

11.

Yên lặng bảy ngày, Sở Tú vì con ch.ó săn làm linh đường.

Tống Tử Mạch để mặc nàng ta hồ nháo.

Chỉ nực cười cho người trên dưới Tống phủ để tang chỉ vì một con ch.ó săn.

"Vũ muội muội theo ta cùng nhau đi Vân Hương tự vì Linh Thứu cầu phúc đi."

Ngày thứ chín nàng ta nói với ta, ôn nhu thì thầm, cố gắng đè nén sự tức giận trong mắt.

Ta lạnh nhạt vẫn ngồi ăn cơm, gắp lên một tảng mỡ dày để vào trong miệng.

Một lát mới từ từ lau miệng.

"Được."

Ta trả lời rất bình tĩnh.

Cho nên trên đường đi Vân Hương Tự bị tập kích, ta cũng không lấy gì làm kinh ngạc.

Rừng cây xào xạc, ngoài xe tiếng ồn ào náo loạn

Đã thấy mấy chục tên áo đen bịt kín mít, lăm lăm đoản kiếm bao vây xe ngựa.

"Giao ra Vũ Linh, những người khác có thể sống sót"

.Giọng nói của tên cầm đầu lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao, khi hắn liếc nhìn ta, sát khí quanh quẩn quanh hắn.

Sát thủ mà, cứ có tiền là việc gì cũng làm

Có thể hiểu được đạo lý này.

"Muội muội, đừng trách tỷ tỷ nhẫn tâm, tỷ tỷ còn muốn bảo toàn nhiều hạ nhân vô tội, nếu không chúng ta đều phải chếch."

Nữ nhân làm bộ nói.

Muốn ta chếch nha!

Khó trách nàng không muốn Tống tử mạch đi cùng.

"Cô nương không muốn, a không phải, phu nhân, phu nhân là người mà các ngươi phải bảo vệ. Còn cô ta mới không phải tiểu thư phủ tướng quân, các người thật là ——"

A Lạc tiếng nói vừa ra khỏi miệng, liền bị nữ nhân hung ác tát cho một cái trời giáng

Nữ nhân đưa mắt liếc ra ý qua một cái, A Lạc liền bị các nô tì đi theo kiềm chế.

"Ngươi có đi không hay muốn con nô tì này chế///t"

"Ta đi." Ta thấp giọng nói.

Nhìn thoáng qua A Lạc bị bịt miệng nhưng vẫn cố trừng lớn con ngươi liều mạng lắc đầu ý bảo ta đừng đi.

Ta hướng về phía nàng mỉm cười.

Cho đến cuối cùng, không có sự khác biệt giữa sự sống và cái ch///ết

Quay người, sửa sang quần áo, sải bước đi hướng về phía người áo đen.

"Phu nhân ——" A Lạc cắn tay tỳ nữ kia, hét một tiếng thảm thiết.

Tên áo đen cầm đầu vội vàng hướng ta ch///é/m, lúc đao của hắn sắp rơi trên cổ ta, ta chớp mắt nhìn

Đột nhiên, có một âm thanh chói tai vang lên, giống như một tia sáng lóe lên, mũi tên xuyên mây tình cờ xuyên qua cổ của người mặc áo đen dẫn đầu.

Sau đó, các mũi tên lần lượt lướt qua, những người mặc đồ đen kiêu ngạo vừa rồi vội vàng tránh né..

Toán cướp vừa mới còn phách lối, giờ phút này hốt hoảng chạy trốn .

Trên sườn núi, một nam nhân một thân giáp phục, giương cung cài tên, hiên ngang anh tuấn

Hắn hướng phía ta huýt sáo, một đội quân xuất hiện bao vây tất cả tên áo đen còn lại.

Hắn bình tĩnh đi hướng về phía chúng ta.

"Sơn tặc to gan, gi//ế///t c.h.ế.t bất luận tội."

"Là Bùi Tướng quân."

Người hầu bên trong có chút có kiến thức kinh hô.

Bùi Thế An cái danh hiệu này, ở kinh thành vẫn còn có chút tiếng tăm.

Là con của Tĩnh vương gia, trước đây là một tay ăn chơi sa đọa.

Về sau tòng quân, thay hình đổi dạng, là cùng Tống Tử Mạch nổi danh thiếu niên đại tướng quân.

Bùi Tướng quân." Sở Tú nhẹ nhấc váy mỏng, tóc mai rủ xuống mặt

Nàng ta nhìn qua nam nhân, cất tiếng như chim sơn ca.

12.

Về tới phủ , Bùi Thế An cũng xuống xe.

Hắn đối với Sở Tú làm như không thấy, lại đối với ta đầy ôn nhu.

Sắc mặt cô nương ấy trở nên lạnh lùng vì tức giận.

"Ca ca." Ta ra vẻ ngạc nhiên gọi Tống Tử Mạch.

Người của toàn kinh thành cũng biết, hắn cùng Bùi Thế An không hợp nhau.

Lúc trước ta theo hắn, coi kẻ thù của hắn cũng là kẻ thù của mình.

Mà giờ khắc này, ta chỉ bày ra một bộ dạng thiếu nữ xuân thì đang khao khát tình yêu với nam nhân.

"Xem ra Bùi Tướng quân đối với Linh muội muội vừa gặp đã cảm mến nha."

Sở Tú cười lạnh liếc mắt nhìn Tống Tử Mạch, thêm dầu vào lửa.

Ta hai gò má đỏ lên, xấu hổ

Bùi Thế An nhíu mày, ánh mắt quét Sở Tú, ánh mắt nóng bỏng cũng rơi vào trên người của ta: "Đúng vậy, Tống huynh, ngươi còn có muội muội nghiêng nước nghiêng thành như vậy , nhận ta là muội phu có được hay không?."

Tống Tử Mạch mặc trường bào màu xanh lá cây, thân hình gầy gò, ánh mắt không vui nhìn về phía chúng ta, nắm chặt tay, kéo mạnh cánh tay ta vào trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ca-quay-ve-nuoc-quen-di-chuyen-tren-bo/chuong-3.html.]

"Người kia bên ngoài nổi tiếng phong lưu , không phải người tốt, A Linh về sau không được phép kết giao với hắn."

Vào phòng, hắn tức giận nói.

Nam nhân nắm đến cổ tay ta đỏ lên.

Hắn đuôi mắt đỏ đỏ, giữa mắt như có sương mù.

Ta"Ngây thơ vô tri" , ra vẻ không hiểu nhìn xem hắn.

"Ca ca tại sao có thể sau lưng người ta nói xấu? Bùi Tướng quân vừa mới đã cứu muội, huống chi thoại bản đều nói Bùi lang quân anh tuấn thần võ, là lang quân tốt nhất trong lòng vô số nữ lang"

Ta nói lời kia , đôi mắt nhìn ngước lên, bày ra một bộ dạng thiếu nữ si tình .

Tống Tử Mạch sắc mặt càng ngày càng đen, hai tay nắm chặt đỏ bừng, một quyền đập mạnh xuống chiếc ghế bên cạnh ta.

"Ta nói không cho phép cùng hắn lui tới liền không cho phép, muội chính là ——"

Còn lại hai chữ kém chút thốt ra, tiếng nói im bặt mà dừng. Ta che giấu đáy mắt trào phúng, chớp mắt vô tội nhìn hắn.

Thanh đạm cười một tiếng, đứng dậy đứng ở bên cửa sổ, ngón tay vuốt lên cành mận.

"Ta biết nha! Ca ca, muội chính là muội muội của huynh!!!!!"

13.

Vào đêm, A Lạc mang rửa mặt nước tới.

Nàng thấp giọng nói tướng quân thật kỳ quái, hôm nay nổi giận đùng đùng để cho người lục soát tất cả các thoại bản trong phủ.

Còn cùng Sở cô nương trong phòng to tiếng.

Hiếm khi mới làm khó dễ được Sở Tú

Ta nhàn nhạt cười cười, không nói lời nào, chỉ lau mặt, rồi cho người lui.

Canh ba trôi qua, cửa sổ rung chuyển, một bóng người màu tím ánh lên.

Ta đang vặn bấc nến.

Nam nhân đi nhanh tới.

"Vu tộc công chúa, vì cứu mỹ nhân, bản tướng quân đã tốn những hai con ngựa."

Hắn thấp giọng nói.

Lại rất tùy ý ngồi xuống trên chiếc ghế gỗ lê.

"Có thật không?" Ta nhàn tản nhìn qua người mới tới.

Sở Tú muốn g.i.ế.c ta, là ta đã sớm biết được sự tình.

Dù sao cũng là ta từng bước một dẫn dụ nàng động thủ với ta.

Bùi Thế An cùng ta, cũng là quen biết cũ.

Ở một mức độ nào đó, hắn còn được xem như ân nhân của ta, giúp ta tìm về t.h.i t.h.ể của người kia.

Nam nhân thanh lãnh nhìn qua cả phòng, thấy cây mận gãy thì cau mày .

"Nàng đều đã ra tay với ngươi, với năng lực của ngươi muốn g.i.ế.c nàng dễ như trở bàn tay, vì sao ngươi không muốn động thủ." Hắn hỏi.

Ta cắt xong một đoạn bấc nến rồi nhìn về phía hắn: " Sắp rồi!"

"Bùi Thế An, sau ngày hôm nay, ngươi và ta liền thanh toán xong."

Ta ngồi xuống ghế bên trên, mang đến một chậu mạn trâm hoa.

Đốt lên mây đàn hương cùng bảy ngọn nến.

Mắt sắc run rẩy nhìn qua nam nhân: "Bùi Tướng quân, hiện tại đổi ý còn kịp."

Nam nhân cau mày, ngồi nghiêm chỉnh.

"Bắt đầu đi."

"Làm gì cố chấp như thế ? Thịnh Trí Diên đã chế////t!"

"Vậy còn ngươi? Nếu ta bảo ngươi từ bỏ Tống Tử Mạch, ngươi có làm được không?"

Nam nhân đáp trả gay gắt.

Mạn trâm hoa bày ở trên bàn, ta yên lặng, nheo mắt, dùng chủy thủ phá c///ắ///t lòng bàn tay.

Huyết dịch nhỏ xuống khiến hoa và lá thay đổi nhanh chóng.

Màu đỏ m.á.u thấm nhuộm sắc cành lá, mạn trâm hoa chập chờn nhảy múa.

Ta đọc lấy thuật, ngón trỏ tay phải nhuộm máu, điểm vào giữa lông mày nam nhân .

Một thuật gọi hồn, một thuật đảo thời không.

Ta và hắn cùng nhau rơi vào ký ức cuối cùng của Thịnh Trí Diên.

Ta cùng Bùi thế an đứng tại Nhạn Môn Quan trong không khí lạnh thấu xương

Chúng ta nhìn thấy nữ tử áo giáp đỏ, ngồi trên lưng ngựa, hiên ngang và dũng cảm.

Đối diện là quân địch gấp mười binh lực Đại Diệp , mà phía sau nàng, là tổ quốc.

Nàng vung tay hô to: "Thịnh gia thề sống c.h.ế.t bảo vệ quốc gia."

Sau lưng nàng cờ, bị gió thổi phần phật .

Ánh mắt của nàng kiên định lại kéo dài.

Đây là lần đầu tiên ta gặp Thịnh Trí Diên, lại là sau khi nàng đã c/hế///t.

Ta từng nghe qua nàng rất nhiều truyền thuyết về nàng, chẳng hạn như nữ tướng m.á.u lạnh, thiết huyết tướng quân, nhưng lại chưa bao giờ từng nghĩ tới, sẽ là một giai nhân nghiêng nước nghiêng thành như vậy.

Quốc chủ ngu ngốc, trọng văn khinh võ. Bảy nam tử Thịnh gia xuất chinh không một người về.

Thế là nàng một cô nương tuyệt sắc, vì giữ vững tổ quốc mà cha và các huynh đã bảo vệ, liền thay đổi váy lụa, mặc vào áo giáp, thành nữ La Sát gi///ết người không chớp mắt .

Liền một cái, kéo dài ba năm.

Bùi Thế An đôi mắt mờ mịt, ta biết được hắn có bao nhiêu kích động, nhưng hắn cũng như ta không được can thiệp vào.

Tụ hồn thuật, chỉ có thể tái hiện, chỉ có thể đứng ngoài quan sát.

Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nữ tử và bật khóc.

Khắp nơi vang lên tiếng vũ khí va chạm và lần đầu tiên ta mới biết chiến trường thì ra là như vậy!

Ta nhìn thấy vũ tiễn đ.â.m qua áo giáp Thịnh Trí Diên , xuyên vào trái tim của nàng.

"A Diên!"

Bùi Thế An đuôi mắt đỏ bừng, giọng đã khàn đi.

Nữ nhân quay đầu nhìn lại thành của mình.

Trường thương cắm trên mặt đất, thân thể dứt khoát đứng thẳng.

"Thịnh gia quân thề sống c.h.ế.t thủ vệ tổ quốc." Nữ nhân nói giọng trầm thấp nhưng quật cường.

Ánh mắt của nàng vượt qua quân địch, vượt qua sơn hà, vượt qua chiến tranh không ngừng, ta nghe được nàng nói: "Thế An thật xin lỗi, ta không thể cùng ngươi uống rượu hoa đào nữa."

Ta nghe thấy nàng nói: "Cha, huynh, A Diên đến tìm mọi người, thật xin lỗi, A Diên lần này không thể bảo hộ được nữa——"

Nữ nhân tiếng nói khàn giọng, ta chỉ nhớ rõ một câu cuối cùng là: "Cầu non sông được bình yên ——"

14.

"Không ai có thể từ Tụ Hồn Thuật rời đi mà vui vẻ ."

Ta cắt hương nến, khóe môi kéo ra một nụ cười ảm đạm.

Tụ Hồn Thuật là Vu tộc Thánh thuật, mỗi người thừa kế chỉ có thể thi triển ba lần.

Nhưng mấy trăm năm qua, ba lần kia, đều không một người có thể thản nhiên đối mặt.

Bùi Thế An mắt sắc đỏ bừng, nắm đ.ấ.m nắm đến trắng bạch.

"A Linh, ngươi đã nghe chưa? Trong nội tâm nàng có ta."

"Cho nên?" Ta cười thảm cầm kim sang dược vẩy vào lòng bàn tay .

Một công tử phong lưu, yêu nữ tướng quân trong lòng chỉ mang thiên hạ.

Câu chuyện này ngay từ đầu đã là bi kịch.

Một nháy mắt, ta tựa hồ nhớ tới có người cùng ta nói qua lời giống vậy, nàng nói, từ vừa mới bắt đầu đây chính là bi kịch.

Thế nhưng là ta giống Bùi Thế An vậy, cố chấp , cố chấp đến điên cuồng.

Ta không tin người yêu ta sâu đậm người sẽ yêu người khác.

Ta hèn mọn tin vào thề non hẹn biển.

"Không ai có thể từ Tụ Hồn Thuật vui vẻ mà đi ra"

Ta thì thào mà cười.

Hai lần rồi. 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...