Bước Qua Nhau - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-06 23:46:01
Lượt xem: 202

Cô thư kí nhỏ hẹn gặp tôi.

Tôi đến nơi đúng giờ hẹn nhưng cô ta đến muộn hơn mười phút.

Vừa tới liền dương dương đắc ý nói: "Xin lỗi, Thẩm tổng bỗng nhiên có việc tìm tôi, tôi phải đi xử lý.”

Gương mặt trẻ trung, trang điểm tinh tế.

Cô ta là một cô gái xinh đẹp nhưng không thông minh chút nào.

Ít nhất, cô ta không nên không nên giương nanh múa vuốt trước mặt tôi như thế.

Tôi nhấp một ngụm cà phê có đường, cảm giác ngọt ngào khiến tôi ngẩng đầu nhìn cô ta: “Tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Khẩu vị của Thẩm phu nhân và Thẩm tổng rất khác nhau.” Phương Viên giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới," Một ly Americano không đá.”

Cô ta quay đầu lại nhìn tôi, cười khiêu khích: "Khẩu vị của tôi và Thẩm tổng rất giống nhau, cũng thích Americano.”

“Vậy nên cô tìm tôi vì muốn từ tiểu tam lên làm chính thất à?”

Có lẽ tôi quá thẳng thắn, ánh mắt quá bình tĩnh khiến cô ả luống cuống. “Tôi...”

Một tiếng tiếng thét chói tai ở quán cà phê vang lên.

Tôi đổ cốc cà phê đang uống dở lên đầu cô ả: “Cuộc đời cô khổ tới mức phải làm kẻ thứ 3 để tìm kiếm niềm vui hả? À, không đúng, cô cũng không phải kẻ thứ 3 nữa nên mới vội vàng tới đây giương nanh múa vuốt trước mặt tôi hả?”

Ánh mắt cô ta vừa tức giận vừa không cam lòng, giống như một con mèo hoang muốn đánh trả: “Tống Giảo Giảo, anh ấy đã không còn hứng thú với cô nữa...”

Nghe tên tôi được thốt ra từ miệng cô ta khiến tôi càng tức giận hơn.

Giơ tay cho ả một cái tát: “Nếu Thẩm Xuyên biết cô tới trước mặt tôi khoe khoang, cô nghĩ anh ta sẽ làm gì cô đây?”

"Anh ấy sẽ đá cô đi ngay trong một tích tắc."

"Đúng không?"

Bị tôi chọc trúng điểm yếu, mặt cô ả tái nhợt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/buoc-qua-nhau/chuong-11.html.]

Nếu cô ta xử lí được Thẩm Xuyên thì đâu cần tìm tôi làm gì.

Cô ả đang đánh cược, đánh thức sự yếu đuối và nhạy cảm của tôi, muốn tôi chủ động gây sự với Thẩm Xuyên. Giống như lần trước, khi cô ta nhìn thấy tôi ở bệnh viện, mắt lóe sáng, cô ta cố ý lên tiếng để tôi phát hiện ra hắn ta đã ở cùng một cô gái khác.

Khi ấy, cô ta đánh cược, khi tôi nhìn thấy cô ta và Thẩm Xuyên ở bệnh viện, tôi có gây sự với Thẩm Xuyên hay không.

Chỉ cần tôi gây rắc rối, tôi sẽ cho cô ta cơ hội.

"Cô chỉ là một diễn viên sân khấu kịch, cũng là phụ nữ, tôi cũng đâu thua kém gì cô. Dựa vào cái gì cô có thể ở nhà an nhàn sung sướng, yên tâm thoải mái tiêu tiền của Thẩm tổng, dựa vào cái gì tôi không thể?"

Những người uống cà phê xung quanh nhìn cô ả bằng ánh mắt khác thường.

Tôi nở nụ cười: "Dựa vào cái gì?

“Dựa vào nhà tôi là cổ đông lớn nhất của công ty anh ta.”

“Dựa vào lúc hắn nghèo túng, tôi đã giang tay giúp anh ta.”

Tôi đứng dậy và nhìn cô ả.

“Dựa vào việc từ lúc sinh ra, loại người chỉ ham lợi như cô đã không xứng so sánh với tôi rồi.”

Tôi đã lớn lên cùng Thẩm Xuyên, dù khi còn là học sinh đến khi có cả danh lợi, tôi đã cùng hắn vượt qua rất nhiều khó khăn.

Khi công ty nhà hắn suýt sụp đổ, tôi đã cầu xin bố tôi, anh tôi, tất cả các bác các chú khác rót vốn cho hắn để hắn có được như ngày hôm nay.

Nếu không có tôi, hắn vẫn có thể phát triển nhưng hắn ta sẽ không bao giờ có thể phát triển một cách suôn sẻ và nhanh chóng như vậy.

Tôi đang định rời khỏi quán cà phê thì bị Phương Viên chặn lại.

Cô ta không chấp nhận chuyện mình đã thua, ít nhất cô ta cho rằng mặc kệ sự khác biệt ấy, cô ta vẫn có thể có được Thẩm Xuyên.

“Tống Giảo Giảo, chúng ta cược đi.”

“Ở trong lòng Thẩm Xuyên, cô quan trọng đến mức nào.”

Tôi không khó chịu, lặng lẽ nhìn cô ả: “Được thôi!”

 

Bình luận

3 bình luận

Loading...