Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỐ MẸ TÔI THÍCH SỰ CÔNG BẰNG - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:36:17
Lượt xem: 5,059

Đúng là biết cách dùng đạo đức để ép buộc tôi.

 

Tôi có lý do để nghi ngờ rằng, nếu như phẫu thuật không cần xét nghiệm thì chắc chắn họ sẽ khiêng tôi vào phòng phẫu thuật ngay lập tức.

 

“Hứa Củ, còn tiền thuốc men nữa, con phải trả tiền thuốc cho em gái con!”

 

“Mẹ đã để dành tổng cộng 300.000 để chữa bệnh cho các con, mỗi đứa 100.000 tệ. Phần 100.000 tệ của Hứa Bình đã dùng hết rồi, con phải chịu trách nhiệm chi trả số tiền viện phí còn lại.”

 

Tôi tức đến bật cười, mở mồm chuẩn bị phản bác.

 

Phản bác xong còn phải đi tìm bác sĩ, hỏi rõ tình hình bây giờ của Hứa Bình.

 

Việc thay thuốc, chuyển viện, xin thận đều là chuyện khẩn cấp! Làm gì có thời gian để nghe họ lải nhải mãi được?

 

Nhưng có người phản bác còn nhanh hơn cả tôi.

 

Hứa Bình dứt khoát nhổ kim ra, đứng dậy cầm túi truyền dịch ném thẳng vào Hứa Hành:

 

“Hứa Hành, mày nói bậy bạ gì vậy?!

 

“Tao sắp chec! Mày còn ngồi đây nói chuyện công bằng với tao!”

 

“Bố mẹ, các người chỉ cho tôi tiêu đúng 100.000 tệ để khám chữa bệnh, không chịu cho tôi tiêu thêm một xu?”

 

“Còn Hứa Hành, mày ép chị Hứa Củ như vậy thì có gì đáng tự hào?”

 

“Sao chị ấy phải xét nghiệm? Mày dựa vào cái gì mà bắt chị ấy xét nghiệm?”

 

“Nhà chúng ta không phải đã có một người tương thích với tao rồi sao?”

 

“Đừng tưởng các người giấu giếm rất tốt!”

 

“Mày vừa nhấc m.ô.n.g lên là tao đã biết mày định làm gì rồi!”

 

“Mày tự xưng là công bằng, mày nói bố mẹ không có bản lĩnh ép Hứa Củ giúp đỡ mày!”

 

“Mày thích nói chuyện công bằng với tao à? Sao đến lượt mày thì mày lại không nói đến huyết thống và tình thân đi? Sao mày có thể trơ mắt ra nhìn tao chec hả?”

 

12

 

Thực ra, Hứa Bình mới là người rõ ràng nhất trong ba người chúng tôi.

 

Có người nói, đứa con thứ hai trong gia đình, có anh chị lớn phía trên, có em nhỏ phía dưới, thường là đứa nhạy cảm nhất.

 

Tôi nhìn Hứa Bình.

 

Không biết con bé lấy đâu ra sức lực mà ném cái giá truyền dịch bên cạnh về phía bố mẹ tôi.

 

“Làm gì vậy, làm gì vậy?” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bo-me-toi-thich-su-cong-bang/chuong-10.html.]

Các bác sĩ và y tá vội vàng chạy đến, thấy Hứa Bình kích động, liền giữ em ấy lại trên giường.

 

“Các người làm gì vậy? Đến đây để kích thích bệnh nhân à? Ra ngoài ra ngoài!”

 

Y tá đuổi chúng tôi ra ngoài.

 

“Bố mẹ! Các người nói đi! Đến lượt con trai của các người, sao các người không để nó hiến thận?”

 

“Giờ sao không nói công bằng gì nữa? Các người thà tìm Hứa Củ để chị ấy xét nghiệm chứ không chịu để Hứa Hành - người đã xét nghiệm thành công, thử một lần?”

 

“Đây là công bằng sao?”

 

“Các người đã lừa tôi suốt 24 năm về công bằng!”

 

“Các người lừa dối tôi cái này, lừa dối tôi cái kia!”

 

“Nhưng trong lòng các người vẫn chỉ có con trai mà thôi! Các người lừa tôi khổ quá!”

 

Giọng Hứa Bình dần dần yếu đi rồi im bặt.

 

Bố tôi ho một tiếng:

 

“Hứa Củ, giờ nếu có thời gian thì chúng ta trực tiếp đi kiểm tra đi.”

 

“Còn kiểm tra gì nữa?” Tôi hỏi bố, “Không phải đã kiểm tra rồi sao? Để Hứa Hành hiến thận đi!”

 

“Nó khác, nó là con trai.”

 

“Ồ?” Tôi hỏi ông, “Con trai? Hiến một quả thận có làm nó bỏ lỡ thời gian chơi game hay uống rượu không?”

 

“Ý của mẹ không phải như vậy.” Mẹ tôi nói, “Chỉ là, con không phải lao động nặng nhọc, nếu được thì con hiến thận là tốt nhất.”

 

“Mẹ mong mỗi người trong các con đều có thể sống tốt như nhau.”

 

Bởi vì mỗi người đều phải sống tốt như nhau, nên từ đầu đã đòi tiền của tôi, giờ lại đòi thận của tôi sao?

 

“Tôi không thể hiến được.”

 

Tôi nghiêm túc nói với mẹ, “Hứa Bình có thể chờ nguồn thận, cũng có thể chọn Hứa Hành hiến thận.”

 

“Còn về phần tôi, các người không thể lấy được một đồng nào của tôi đâu, cả thận của tôi cũng vậy.”

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

 

“Sao chị lại ích kỷ như vậy?” Hứa Hành tức giận nói.

 

“Tao ích kỷ?” Tôi tát một cái vào mặt nó, “Mày không ích kỷ thì đi hiến đi! Tao đã cho mày mặt mũi rồi mà còn dám lớn tiếng với tao à?”

 

“Mẹ, chúng ta giả sử nhé.” Tôi hỏi mẹ tôi, “Nếu tôi nhất quyết không hiến, mà Hứa Bình lại không chờ được nguồn thận, tôi lại sẵn sàng chi tiền hiến thận cho Hứa Bình, thì các người sẽ quyết định thế nào?”

 

“Dù sao thì, có tiền thì chi tiền, có thận thì hiến thận, đó cũng là một loại công bằng.”

 

Loading...