Bố mẹ thiên vị - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:27:50
Lượt xem: 1,696

---

 

Trước khi xuyên qua.

 

Tôi đang bình tĩnh lau vết má//u trên tay.

 

Trên màn hình lớn của trung tâm thương mại, liên tục phát tin khẩn cấp truy nã tôi.

 

"Tống Thanh Dư, nữ, 24 tuổi, trong mười ngày đã gây ra tám vụ án, tất cả nạn nhân đều là nam giới có tiền án cưỡ//ng h//iếp..."

 

Nghe thấy giọng nói đó, tôi vui vẻ nhếch môi: "Tám vụ? Rõ ràng là đã giế//t mười người mà."

 

Tôi đeo khẩu trang và chuẩn bị ra ngoài, đầu óc đột nhiên choáng váng, xây xẩm mặt mũi, mắt tối sầm lại—

 

Một âm thanh máy móc lạ vang lên trong đầu: "Đã khớp với ký chủ... Đang truyền tống..."

 

Giây tiếp theo, tôi hoàn toàn mất ý thức.

 

......

 

Khi mở mắt ra lần nữa.

 

Trong đầu tôi bị ép nhận một đoạn ký ức không thuộc về mình.

 

Nhìn vào khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp nhưng xa lạ trong gương, tôi mới nhận ra được.

 

Linh hồn của tôi đã xuyên vào cơ thể một cô gái cùng tên cùng họ với tôi.

 

Âm thanh hệ thống máy móc trong đầu lại vang lên: "Chủ nhân, xin hãy hoàn thành nhiệm vụ trong một tháng, báo thù cho nguyên chủ Tống Thanh Dư, và sống cuộc đời mà cô ấy đáng lẽ phải có."

 

Tôi: "Có thể giế//t người không?"

 

Hệ thống: "Không thể."

 

Tôi: "Ồ, vậy thì không làm."

 

Hệ thống lập tức bổ sung: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, những cô gái từng bị xâ/m hại trong thế giới của bạn sẽ được xóa bỏ đoạn ký ức bị xâ/m h/ại đó, và sẽ sống cuộc sống bình thường như trước, còn những kẻ phạm tội sẽ tự động bị hệ thống tiêu diệt."

 

"Được, tôi làm."

 

Cuộc đời mười bảy năm ngắn ngủi của Tống Thanh Dư trong thế giới này còn phức tạp và bi thảm hơn cả tiểu thuyết má/u ch/ó.

 

Trước tiên là sau khi sinh ra, cô bị người giúp việc trong nhà tráo đổi với con gái của bà ta.

 

Con gái của người giúp việc sống cuộc đời tiểu thư nhà giàu.

 

Còn Tống Thanh Dư bị bán vào trong núi sâu, ban ngày làm việc đồng áng, nấu ăn, chỉ có thể học lén vào ban đêm dưới ánh trăng, nếu bị phát hiện sẽ bị cha mẹ nuôi đánh thừa sống thiếu ch/ết.

 

Cuộc sống như vậy kéo dài đến năm mười lăm tuổi, Tống gia tình cờ phát hiện sự việc tráo đổi con năm xưa, sau khi điều tra rõ ràng, họ đưa Tống Thanh Dư trở về từ ngọn núi.

 

Nhưng Tống Thanh Dư sau khi trở về nhà họ Tống cũng không có cuộc sống tốt đẹp.

 

Từ xưa đến nay, thương nhân đều coi trọng lợi ích, và Tống gia còn diễn giải điều này một cách triệt để và rõ ràng hơn.

 

Họ thiên vị cô con gái giả đã được họ nuôi dưỡng hơn mười năm, người mà đã có khí chất của tiểu thư nhà giàu, và hoàn toàn không để ý đến Tống Thanh Dư - tiểu thư thật sự nhưng đầy hương vị quê mùa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bo-me-thien-vi/chuong-1.html.]

 

Vì vậy, mỗi lần cô con gái giả vu oan cho Tống Thanh Dư, họ đều tin tưởng hoàn toàn.

 

Tống Thanh Dư cắn răng chịu đựng, cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng, chỉ để họ nhìn thấy mình, nhưng họ phớt lờ.

 

Cuối cùng, Tống Thanh Dư mắc chứng trầm cảm nặng, hoàn toàn thất vọng với thế giới này, mua một lọ thuốc ngủ, muốn buông xuôi từ giã tất cả.

 

Và tôi, đã xuyên qua đúng lúc đó.

 

Thật vô dụng.

 

Chế/t thì có thể giải quyết được vấn đề gì.

 

Chỉ có sự yếu đuối kéo dài mới khiến những kẻ như mèo hoang chó dại trèo lên đầu lên cổ mình.

 

Tôi đứng dậy, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy lọ thuốc, tiện tay ném vào thùng rác.

 

Cửa lúc này đột nhiên bị đẩy mạnh.

 

Tôi ngẩng đầu lên và đối diện với một gương mặt trắng trẻo thanh tú .

 

Tôi nhanh chóng nhận ra gương mặt dữ tợn đáng sợ trong ký ức.

 

Đây chính là cô con gái giả, tu hú chiếm tổ chim khách, Tống Chi.

 

Cô ta ngẩng cao đầu, như một cách ban ơn - nhét mạnh một thỏi son đã qua sử dụng vào tay tôi.

 

"Chị ơi, ba mẹ bảo, kỳ thi cuối kỳ lần này, chị vẫn phải viết tên của em, coi như đây là phần thưởng cho chị."

 

Tống Thanh Dư dù lớn lên ở núi nhưng rất thông minh, cộng thêm chăm chỉ, nên học hành luôn giỏi.

 

Sau khi được đưa về nhà họ Tống, nhận được nền giáo dục cao cấp ở thủ đô, thành tích càng thêm tiến bộ vượt bậc.

 

Còn Tống Chi, luôn giữ phong thái tiểu thư nhà giàu theo lời gia đình họ Tống, dành hết tâm tư cho việc học nghệ thuật, xã giao, thành tích học tập chỉ đạt ở mức trung bình.

 

Ngày đầu tiên Tống Thanh Dư đạt hạng nhất toàn khối, cô nghĩ cuối cùng có thể khiến bố mẹ - vốn không coi trọng mình - nhìn mình nhiều hơn một chút.

 

Chưa kịp đưa bảng điểm cho bố mẹ Tống, Tống Chi đột nhiên khóc lóc đòi bỏ nhà đi, nói thành tích của mình quá kém, không bằng Tống Thanh Dư là tiểu thư thật sự, chỉ có rời đi là cách tốt nhất.

 

Bố mẹ Tống lập tức đau lòng ôm chặt Tống Chi, không kiên nhẫn mắng Tống Thanh Dư, cho rằng cô cố ý khoe bảng điểm trước mặt Tống Chi.

 

Từ đó, Tống gia yêu cầu Tống Thanh Dư mỗi lần thi đều phải viết tên Tống Chi, còn Tống Chi thì viết tên Tống Thanh Dư, mục đích để tạo hình tượng hoàn hảo nhất cho gia đình họ Tống.

 

Sau nhiều lần phản kháng không thành, Tống Thanh Dư chỉ có thể chấp nhận thực tế một cách vô cảm.

 

Tôi tỉnh lại từ hồi ức, cười nhẹ, mở thỏi son bị nhét vào tay một cách mạnh bạo.

 

Thỏi son đã qua sử dụng đã bị sứt mẻ, dưới ánh đèn lấp lánh toả ra ánh sáng nhờn nhợn, thật đáng ghê tởm.

 

Tống Chi cười duyên dáng: "Đều tại ba mẹ mua cho em nhiều quá, em dùng không hết, đồ không dùng hết thì không thể lãng phí, vừa hay tặng cho chị..."

 

Chưa kịp nói hết câu, tôi đã nhét mạnh thỏi son vào miệng cô ta.

 

"Miệng thối quá, ngậm lại đi."

 

Tôi không cố tình kiểm soát lực tay, động tác vừa rồi lại quá nhanh và mạnh, chiếc răng cửa bên trái của Tống Chi theo đó rơi xuống đất.

Bình luận

3 bình luận

Loading...