Bảy Ngày Trông Mộ - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-07-06 02:53:51
Lượt xem: 387

Trời sập tối, tôi đã ăn xong cơm trước rồi lẽn vào phòng.

Sau lưng cánh cửa, chính là lá bùa của Kỷ Trạch đưa cho tôi lúc chiều.

Tuy là anh ấy bảo tôi đêm mai mới dán, nhưng tôi sợ chết, nên đã dán hẳn lên cửa luôn.

Ngày mai lại tìm Kỷ Trạch lấy thêm là được.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Mẹ và em trai tôi ăn cơm xong liền gọi tôi ra rửa chén.

“Để đó mai sáng con rửa!”

Mẹ tôi cáu gắt nói: “Mày lười đến mức thế à? Có mấy cái chén cũng kéo đến ngày mai hả!”

Vừa nói bà vừa đập mạnh cánh cửa.

Tôi như giả điếc không nghe.

Dù sao tôi cũng khóa trái cửa rồi.

Mẹ tôi la mắng một hồi thì rời đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa định lên giường nằm thì mẹ tôi đã quay lại.

“Đi đun ấm nước đi! Em mày phải tắm rồi!”

Bất luận ngày mai bị bà mắng chửi thế nào, tôi cũng đã quyết tâm không bước ra ngoài.

Thấy tôi không thèm trả lời, mẹ tôi lại nói: “Nghiên Nghiên à, mẹ hâm nóng sữa cho con đây, con và em con mỗi người một ly, mau ra uống đi con!”

Tim tôi như vang lên hồi chuông cảnh báo.

Mẹ tôi sao có thể tốt với tôi đến vậy, được ngang hàng ngang vế với em trai tôi?

“Nghiên Nghiên à, mau ra đây đi con, sữa sắp nguội rồi nè…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bay-ngay-trong-mo/chuong-15.html.]

Tại sao bà cứ nằng nặc muốn tôi ra ngoài?

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

Kỷ Trạch nói tôi là người thứ bảy bị ăn thịt, nhưng lỡ tôi là người thứ sáu thì sao? Nếu như…

Bỗng chốc, tôi nhớ lại những lời mà mấy người khiêng quan đã nói hôm bà nội tôi xuống huyệt.

Còn có ba tôi đến cả hơn nửa tháng nay cũng không thấy tung tích.

Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhịp tim cũng ngày một nhanh hơn.

Không lẽ, người đầu tiên bị ăn thịt không phải Lâm Lâm, mà chính là ba tôi?!

Cho nên tôi chính là người thứ bảy, nhưng không phải đêm mai, mà chính là đêm hôm nay!

Giọng nói của mẹ càng lúc càng chói tai, thậm chí còn trở nên rất ghê rợn.

“Con c.h.ế.t bằm, nói nhẹ nhàng nãy giờ, mày có mở cửa không?! Có mở cửa không!”

Móng tay cào lên cánh cửa, phát ra âm thanh kin kít đến rợn người.

Tôi dồn hết can đảm hét lớn: “Tôi biết bà muốn gạt tôi ra ngoài! Tôi sẽ không mở cửa đâu!”

Thình lình, bao nhiêu âm thanh bên ngoài đều biến mất.

Tiếp theo đó, mẹ tôi cười lạnh một tiếng: “Chà, bị mày phát hiện rồi sao?”

“Không mở cửa à? Hừ hừ, lát nữa tao sẽ để mày cầu xin để được ra!”

Bên ngoài tiếng bước chân của mẹ đã đi xa, tôi thở phào một hơi.

Trong sự yên lặng đến đáng sợ, từ từ truyền đến một âm thanh khác.

 

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...