Bảy Ngày Trông Mộ - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-06 17:49:12
Lượt xem: 576

Nhưng mẹ đã không còn nghe tôi nói, chỉ cúi đầu chơi đùa với em tôi.

Tôi lặng thinh dọn dẹp đống chén đĩa vào bếp, trong chiếc chậu sắt lục ra hai cái màn thầu lạnh tanh.

Đêm khuya, tôi trăn trở lăn lộn, khi thì suy nghĩ sau này không biết phải thế nào, lúc thì trầm ngâm không biết Kỷ Trạch đêm nay sẽ ra sao.

Tôi đợi cả đêm, sợi dây đỏ cũng nóng bừng cả đêm.

Sang ngày hôm sau, tôi đã ra ngoài từ sớm, vừa đến nghĩa địa thì thấy cả đống người đang vây quanh.

Đầu mộ của bà như một đống xà bần, khắp nơi đều là gạch đá vải vụn.

Sắc mặt của trưởng thôn tệ lắm, quần chúng ai nấy đều bàn tán xôn xao.

Đám trẻ con trông mộ thì chen chút trong túp lều, ngơ ngác nhìn về phía người lớn đang đứng.

Qua một lúc sau, lại có người hoảng hốt chạy tới, thở hổn hển:

“Không, không ổn rồi! Lại có đứa trẻ mất tích rồi!”

Trưởng thôn thở dài nói: “Mặc kệ chỗ này đi, tìm đám trẻ trước đã!”

Nhìn bộ dạng sốt ruột của ông, nếu không phải do tôi đã biết sự thật, chắc là tôi cũng bị ông lừa được rồi đó.

Tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn lại mỗi tôi.

Dưới đất lộn xộn thế, có lẽ đêm qua Kỷ Trạch đã đến.

Nhưng phần mộ chưa bị mở ra thì lại có thêm người mất tích.

Không lẽ, Kỷ Trạch đánh không lại bà nội, đã c.h.ế.t ở dưới rồi sao?

Trong lòng tôi thình thịch một tiếng, vội vàng nằm sấp xuống áp sát tai để nghe ngóng.

Cũng may, không có tiếng gặm xương rôm rốp kia nữa.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bay-ngay-trong-mo/chuong-14.html.]

Vừa tính đứng dậy, tôi lại nghe được tiếng “đùng đùng đùng”.

Tôi giật mình, ngã ngửa ra phía sau.

“Em đang làm gì vậy?”

Đột nhiên có tiếng người vang lên từ phía sau, tôi nhảy dựng rồi giật mình hét lên.

Toàn thân Kỷ Trạch dính đầy bụi bặm, còn có vết máu, đứng ngay trước mặt tôi.

“Anh, anh từ đâu xuất hiện vậy? Anh đến từ lúc nào?”

“Vừa đến.”

Tôi lau mồ hôi trên trán, tiếng động tôi nghe được lúc nãy, chắc là tiếng chân của Kỷ Trạch.

“Có bắt được bà nội chưa?”

“Chưa, để bà ta chạy thoát rồi.”

Kỷ Trạch tìm phiến đá ngồi xuống.

Lòng tôi hoảng loạn lắm, cứ như người mất hồn vậy.

“Vậy, vậy phải làm sao đây? Lúc nãy… đây là lần thứ năm rồi, nếu còn thêm lần nữa thì sẽ đến lượt tôi bị ăn mất!”

“Kể từ chiều ngày mai em cứ ở lì trong nhà, ai gõ cửa cũng không được mở. Tôi sẽ dán lá bùa lên cửa nhà em.”

Kỷ Trạch thở dài: “Thành hay là bại, đều phải xem đêm nay thế nào rồi.”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc liền nói tiếp: “Sợi dây đỏ này rốt cuộc là sao vậy?”

“Tạm thời tôi nhìn chưa ra, đợi giải quyết xong chuyện của bà nội em rồi tôi xem cho.”

Tôi cười và đáp: “Ừm.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...