Bát Thập Bát Phật Quái Đàn - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-03 15:23:32
Lượt xem: 676

3.

Một số người chạy tới hóng chuyện đã hét toáng lên.

Còn bác gái thì ngã xuống đất, một chút sức lực cũng không có, trực tiếp bất tỉnh.

"Chuyện gì xảy ra vậy! Hồ lão tam, có phải là mày đã g.i.ế.t con trai tao không?! Nhìn thế này rõ ràng là nó bị đánh c.h.ế.t mà!"

Bác tôi túm lấy Hồ lão tam, lớn tiếng mắng chửi lão ta.

"Tôi không có! Tôi không làm! Là con trai của anh đã tự mình đập c.h.ế.t bản thân!"

Sau đấy, Hồ lão tam run rẩy kể về trải nghiệm của mình tối nay.

Lão ta nói rằng ban đầu lão muốn nhân lúc trời tối đi lấy trộm một số tượng Phật bằng đá ở hồ chứa nước để sau này đem bán.

Kết quả là khi đến nơi thì lại nghe thấy tiếng va đập “dong-dong” phát ra từ bên dưới hồ.

Chờ đến khi lão cầm đèn pin lại gần, thì thấy anh họ tôi đang ở dưới đó một mình, quỳ gối trước một pho tượng, liều mạng đập đầu mình vào tượng Phật bằng đá.

Lão ta gọi tên anh họ tôi và thấy anh từ từ quay đầu lại, để lộ khuôn mặt đầy máu.

Điều đáng sợ hơn nữa là anh họ tôi còn mỉm cười với lão.

Lần này Hồ lão tam bị dọa sợ thật rồi, lão tưởng anh họ tôi bị thứ gì nhập vào làm cho phát điên, còn ngu ngốc cố gắng thuyết phục anh họ tôi đừng làm chuyện dại dột.

Nhưng anh họ tôi không quan tâm, chỉ quay đầu lại.

Rồi đột nhiên anh ngả người ra sau, dùng hết sức đập mạnh đầu vào tượng Phật bằng đá.

Hồ lão tam nói, khi đi qua xem thử tình trạng của anh, tròng mắt anh ấy đã bị đập lòi ra một chút, lão ta sợ tới mức c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Mãi đến khi nhìn thấy anh họ tôi từ từ trượt xuống đất, lão ta mới bình tĩnh lại, sau đó quay về làng la hét suốt dọc đường.

Nhưng bác tôi hoàn toàn không tin những lời giải thích đó, một mực khẳng định là anh họ tôi đã bắt quả tang Hồ lão tam trộm tượng Phật nên mới bị g.i.ế.t người diệt khẩu.

Hồ lão tam cũng nổi điên lên, lão ta nói pho tượng Phật bằng đá này là bảo bối gì à? Có đến mức phải g.i.ế.t người diệt khẩu không?

“Ban đêm không trông chừng tốt con mình, giờ lại đi đổ vạ cho người khác à?”

Miệng lưỡi của Hồ lão tam cũng không sạch sẽ gì, trông có vẻ muốn lao vào đánh nhau với bác tôi ở trong hồ chứa nước.

Tôi kìm nén nỗi sợ hãi, bước ra khỏi đám đông đến gần bác tôi, run rẩy nói:

"Đừng, đừng đánh nữa, bác cả, không phải bà nội đã nói rồi sao, đây là Bát Thập Bát Diện Phật, phía dưới có thứ gì đó, không được di chuyển chúng!"

Ngay khi tôi nói điều này, đám đông bắt đầu bàn tán.

"Những pho tượng Phật bằng đá này thật sự có vấn đề à?"

“Tôi đã nói rồi, sáng nay nhìn đống tượng đá này cứ tà đạo kiểu gì ấy.”

“Đúng vậy, hồi sáng Thiên Dã là người hăng hái đào tượng lên nhất.”

"Xong rồi. Buổi sáng tôi cũng đã di chuyển mấy cái pho tượng Phật này. Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Hình như tôi từng nghe thấy người già nói, phía dưới hồ chứa nước này trước kia là một nghĩa địa..."

Trưởng thôn và bố tôi cũng vội vàng bước vào giữa can ngăn bác cả và Hồ lão tam.

Bố tôi an ủi bác, kêu bác ấy đi chăm sóc cho bác gái đang ngất xỉu trước.

Trưởng thôn thì chỉ huy mấy người to gan đi thu thập t.h.i t.h.ể của anh họ, sau đó thương lượng xem có nên nhân lúc này đem tượng Phật bằng đá đã đào lên lúc ban ngày trả về chỗ cũ hay không.

Kết quả là trong làng không còn ai dám di chuyển tượng đá nữa.

Cuối cùng, vẫn là bố tôi và trưởng thôn dẫn đầu lên trước, sau đó mới có một số thanh niên dũng cảm đi theo.

Lúc này bác gái mới từ từ tỉnh lại, nhìn thấy t.h.i t.h.ể của anh họ, bắt đầu không ngừng lau nước mắt.

Bố tôi đi tới, bảo tôi về nhà trước, bản thân ông thì cùng trưởng thôn và mấy người khác ở lại chỗ này, thương lượng chuyện tượng Phật.

“Đừng có đánh thức bà nội con.” Bố tôi cảnh báo.

Tôi gật đầu, thực ra bây giờ tôi cũng không buồn ngủ chút nào nhưng cứ ở đây thì cũng chẳng giúp ích được gì.

Bước lên lớp bùn đã hơi khô, cùng mọi người bước lên bờ, tôi quay lại nhìn trưởng thôn và bố tôi ở trong hồ.

Họ vẫn đứng trước tượng đá, dường như bóng của họ không hề nhúc nhích, như thể đã đông cứng lại thành những pho tượng Phật bằng đá đen.

Một nỗi sợ hãi từ từ lớn dần, len lỏi vào trong tim tôi.

Dù sao thì tôi cũng là sinh viên đại học, tôi không thể tưởng tượng được rằng một điều kỳ quái và khủng khiếp như vậy lại có thể xảy ra ngay bên cạnh mình.

Anh họ tôi có thực sự tự đập đầu mình vào tượng Phật đến c.h.ế.t như lời Hồ lão tam nói không?

Thứ gì được chôn dưới những pho tượng Phật bằng đá đó?

Anh họ tôi liệu có phải là nạn nhân duy nhất không?

4.

Khoảng bảy giờ sáng, tôi đang mơ về một giấc mơ nào đó mà bây giờ không nhớ nổi, thì nghe thấy bên ngoài có người đang đập mạnh vào cửa, nghe có vẻ rất gấp gáp.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi gần như nhảy ra khỏi giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bat-thap-bat-phat-quai-dan/chuong-2.html.]

Ý nghĩ đầu tiên của tôi là đêm qua bố có về không?

May mắn là tôi vừa bước tới cửa thì đã nhìn thấy bố tôi bước ra từ gian nhà chính.

Ông đi ra sân mở cửa, giọng nói lo lắng của trưởng thôn từ bên ngoài truyền đến: "Phúc Sinh? Cậu có thấy anh trai và chị dâu của mình ở đâu không?"

Bố tôi nói: "Không có ở nhà sao? Tối hôm qua tôi nhớ là đã đưa bọn họ về rồi mà? Hay là họ đi miếu Thổ Địa ở cửa thôn thăm Thiên Dã rồi?

Tôi nghe nói t.h.i t.h.ể của anh họ đã được đưa đến miếu Thổ Địa ở cổng thôn vào đêm qua.

Trưởng thôn nói: “Không có, tôi đang định liên lạc với nhà tang lễ để đưa Thiên Dã đi nhưng nhà anh trai cậu không có ai, mọi người trong thôn cũng không nhìn thấy hai vợ chồng họ đâu.”

Bố tôi lại hỏi: “Có phải là đi ra hồ chứa nước rồi không?”

Trưởng thôn nói:"Cũng không có, tôi đi đến cạnh hồ nhìn thoáng qua nhưng nơi đó cũng không có ai cả”

Bố tôi nói: “Đi, chúng ta cùng ra ngoài tìm.”

Bác cả và bác gái mất tích?

Tôi vừa định đi theo bố thì thấy bà nội đột nhiên bước ra khỏi nhà.

Bà nội ngăn bố tôi lại, hỏi: “Phúc Sinh, gia đình anh cả của con xảy chuyện gì à?”

Bố tôi nghe vậy, bỗng có chút bối rối.

Bà tôi lại hỏi lần nữa, ánh mắt bố tôi lóe lên, cúi đầu xuống, không dám ngước mắt nhìn bà nội.

Trưởng thôn hiểu ý, vội vàng nói: "Chị dâu, không biết Quý Sinh đã đi đâu, không có chuyện gì hết, tôi và Phú Sinh sẽ đi tìm ngay."

Bà nội mấp máy miệng, mắt bắt đầu đỏ hoe, bà nói: "Đừng có lừa tôi, đưa tôi đi cùng, chúng ta đi đến hồ chứa nước!"

Trưởng thôn nói: “Đã tìm ở hồ rồi, nhưng không thấy Quý Sinh ở đó.”

Bà nội vẫn kiên quyết nói: "Cứ đi hồ chứa nước đi!"

Dáng vẻ của bà như đã biết bác tôi chắc chắn đang ở đó, hơn nữa còn là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Trưởng thôn liếc nhìn bố tôi, bố tôi cũng nhìn qua bà nội, bà không để ý tới bọn họ, tự mình đi về phía trước.

Thế là trưởng thôn, bố tôi và tôi nhanh chóng đi theo.

Dọc đường đi không có ai lên tiếng.

Trên đường đi, tôi gặp thêm hai ba người trong thôn, nghe nói bác cả và bác gái của tôi mất tích nên cũng đi theo mọi người đến đó.

Đi tới hồ chứa nước, chúng tôi nhìn thấy lòng hồ đã bắt đầu khô cạn, chỉ còn lại hai vòng tượng Phật bằng đá kia.

Nhưng chờ chúng tôi đi vào bên trong mới phát hiện, mảnh đất trống bị hai vòng tượng Phật bằng đá vây quanh kia, lại có dấu vết từng bị đào bới rất rõ ràng.

Giống như mảnh đất mới bị cày bừa qua.

"Phúc Sinh, anh trai con, anh trai con ở dưới đó."

Bà nội đi đến trước pho tượng phật, đột nhiên chỉ vào khoảng không trống trải, nhịn không được bắt đầu khóc lên.

“Mẹ, mẹ đang nói nhảm cái gì vậy?” Bố tôi đến đỡ lấy bà nhưng bà vẫn không ngừng khóc.

Trưởng thôn thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi không nhớ là đã động qua đất ở chỗ này đêm qua.”

Sau đó, ông ấy đưa một vài người trong số chúng tôi đi qua, chuẩn bị đào xuống.

Tôi lo lắng nên cùng những người khác lại gần hai vòng tròn tượng Phật bằng đá, tới mảnh đất trống kia.

Vì không mang theo xẻng hay bất cứ thứ gì tương tự nên tôi chỉ có thể đào chỗ đất đã bị xới tung lên bằng tay không.

Sau khi đào bới, một góc áo lộ ra ở dưới lớp đất.

Tôi chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

Bởi vì hình như bộ quần áo bác tôi mặc tối qua, chính là chiếc áo sơ mi màu này.

Gần như chỉ mấy giây sau khi tôi đào được chiếc áo, một người khác bên cạnh đột nhiên hét lên: "Tóc! Có tóc!"

Tôi nhìn qua thì thấy một vài nhúm tóc hơi bạc bị lộ ra khỏi đất.

Đó có phải là của bác gái tôi không?

Họ thực sự ở dưới này à?

Ai đã g.i.ế.t họ? Ai đã chôn họ ở đây?

Tôi chỉ cảm thấy đôi bàn tay đang dính đầy bùn của mình bắt đầu run rẩy một cách vô thức.

Tôi liếc nhìn bố tôi, mặt ông cũng đầy bi thương..

"Qúy Sinh! Qúy Sinh con tôi!"

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Bà nội đã hét lên và nằm trên mặt đất, khóc rất to.

"Gọi cảnh sát! Gọi cảnh sát!"

Trưởng thôn lo lắng đến mức dậm chân liên tục.

Nhưng đúng lúc này, bà nội đang nửa quỳ trên mặt đất đột nhiên túm lấy quần của trưởng thôn, lo lắng nói: "Không được gọi cảnh sát, không được gọi cảnh sát!"

Bình luận

2 bình luận

  • Vừa ng ta tha chết cho rồi mà còn phong ấn ng ta lần nữa...nếu muốn giết là giết rồi...xem thấy tức..đúng lòng ng thua cả ma quỷ

    CửuVỹ 1 tháng trước · Trả lời

  • Truyện hồi hộp nha mn

    Huahua 2 tháng trước · Trả lời

Loading...