Chạm để tắt
Chạm để tắt

Báo Ơn - Chương 5,6

Cập nhật lúc: 2024-07-16 15:10:33
Lượt xem: 2,579

5

Buổi chiều, Quý Duật gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng đã chuyển tiền cho Phó Thời Viễn.

Tôi hoàn toàn choáng váng.

Ai có thể ngờ được người này lại làm thật.

Đó chính là hai mươi triệu cơ mà.

Tôi vội vàng gọi điện cho Quý Duật: “Quý tổngg, tôi nghĩ có chút hiểu lầm ở đây. Tôi và Phó Thời Viễn thực ra chưa từng ký kết thỏa thuận nào, số tiền này...”

Tháng Năm Đổi Dời

“Tôi biết.” Quý Duật cắt ngang lời tôi: “Thật ra, số tiền này không phải mua em.”

“Vậy anh làm thế này là vì...?”

“Đó là để cảm ơn nhà họ Phó đã nuôi dưỡng em.”

Tôi sững sờ, còn muốn hỏi thêm gì nữa thì từ đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng nói của người khác.

Anh đáp một tiếng “được”, rồi mới nói với tôi: “Sắp họp rồi, tối bảy giờ em đến đón tôi tan làm thì nói tiếp.”

Cuộc gọi kết thúc.

Tôi nghe tiếng “tút tút” từ bên kia, cảm thấy hơi bối rối.

Anh nói gì cơ?

Đón anh tan làm?

Anh là trẻ mẫu giáo à, sao tan làm còn phải có người đến đón.

Còn nữa, tôi lúc nào nói là tôi sẽ đón anh chứ!

Buổi tối tôi đã hẹn với Trần Yểu ăn lẩu ở nhà, cân nhắc đến việc Quý Duật đang họp nên tôi bèn gửi tin nhắn cho anh.

“Tối nay có việc, hẹn lần sau nhé.”

Kết quả là đợi đến sáu giờ rưỡi, anh vẫn chưa trả lời.

“Sao cứ nhìn điện thoại mãi thế?”

Tôi vội vàng cất điện thoại: “Không có gì.”

Qua vài phút, tôi vẫn không ngồi yên được.

“Yểu Yểu, bảy giờ tớ phải đi đón một người, lần khác chúng ta ăn lẩu nhé.”

Nói xong tôi mặc áo khoác vào định ra ngoài, Trần Yểu kéo tôi lại: “Cậu không phải là hối hận rồi chứ, lại định đi tìm vị thiếu gia đó sao?”

“Không phải.”

Nhìn ánh mắt không tin tưởng của Trần Yểu, tôi gãi đầu: “Thật sự không phải, lần này...là một tên ngốc.”

Tên ngốc đã đưa hai mươi triệu nhân dân tệ.

Khi tôi đến, Quý Duật vừa họp xong, đang cúi đầu nhìn điện thoại, khuôn mặt cau có rất nghiêm túc.

Phía sau anh có một hàng giám đốc điều hành, bước chân vội vã như định báo cáo gì đó với anh.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Quý Duật trong bộ dạng vest trang trọng, khác hẳn với vẻ mặt ngái ngủ khi anh bảo tôi kể chuyện cười cho anh nghe đêm hôm đó.

Tôi bỗng nhiên có hơi chùn bước.

Quý Duật cũng giống như Phó Thời Viễn, đều không cùng một thế giới với tôi.

Có lẽ hai mươi triệu đối với họ, chỉ là trò chơi của người giàu.

Vẫn là không nên đến.

Tôi thở dài, chuẩn bị quay đi thì Quý Duật ngẩng đầu nhìn thấy tôi.

Khuôn mặt vốn căng thẳng đột nhiên nở nụ cười, anh cúi đầu nói vài câu với người bên cạnh, rồi sải bước về phía tôi.

“Không phải nói không đến sao?”

Tôi nhíu mày: “Vậy nên anh đã thấy tin nhắn tôi gửi cho anh rồi, mà cố tình không trả lời tôi?”

Quý Duật vô tội lắc lắc điện thoại: “Vừa mới thấy mà.”

Thôi được rồi.

Tôi thở dài: “Đã gặp rồi thì nói rõ đi, hai mươi triệu tôi không trả nổi, tôi sẽ đi tìm Phó Thời Viễn lấy lại tiền giúp anh. Chuyện của tôi và anh ta không liên quan đến anh, cảm ơn anh tối hôm đó đã cho tôi tá túc.”

Nói xong, Quý Duật kéo tôi lại: “Đừng đi tìm anh ta.”

“Hả?”

Quý Duật hạ giọng: “Nếu Phó Thời Viễn đã nói số tiền này có thể giúp em trả hết ân tình. Vậy thì từ giờ trở đi, em có thể quên anh ta, sống cho bản thân mình được không?”

Thời gian như ngừng lại vào khoảnh khắc này.

Tôi nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của Quý Duật.

Giây phút này, tôi bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt.

“Vậy là anh biết chuyện nhà tôi nợ nhà họ Phó, nên hôm đó anh cố ý nói như vậy?”

Tôi nhìn anh: “Anh làm vậy là để giúp tôi, tại sao, anh rốt cuộc là ai?”

Quý Duật cụp mắt: “Có lẽ, tôi chỉ là một người thích em chăng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bao-on/chuong-56.html.]

6

Thích tôi?

Không phải tôi tự ti, nhưng bên cạnh họ có vô số người đẹp, hơn nữa Quý Duật trông cũng không giống kiểu người yêu đương mù quáng.

Sao có thể nói ra những lời này.

Biểu cảm của tôi lại khiến Quý Duật vui vẻ: “Nếu em thực sự để tâm đến hai mươi triệu đó, vậy thì giúp tôi một việc.”

“Việc gì?”

“Tối mai có một bữa tiệc thương mại, tôi còn thiếu một người bạn nữ đồng hành.”

Tôi chưa từng tham dự một bữa tiệc chính thức như vậy.

Trước đây mặc dù vẫn được Phó Thời Viễn đưa ra ngoài, nhưng đều là những buổi tụ họp riêng tư, xung quanh toàn là bạn bè thân quen của hắn.

Mà những dịp xã giao như thế này, hắn chưa từng đưa tôi đi.

Xe đã dừng ở trước khách sạn Hoa Viên, ngồi bên cạnh Quý Duật, tôi đột nhiên có hơi căng thẳng.

“Anh chắc chắn muốn tôi đi sao? Tôi có thể sẽ làm anh mất mặt đấy.”

“Thả lỏng đi, lát nữa em chỉ cần đứng bên cạnh tôi, ăn uống no say là được.”

Sau đó ghé vào tai tôi: “Đồ ngọt ở đây rất đắt, lát nữa nhớ ăn nhiều một chút.”

Hơi thở ấm nóng phả vào sau tai, tôi mất tự nhiên lùi lại một chút.

Quay đầu lại, tôi nhìn thấy Phó Thời Viễn, hắn đang đứng bên cạnh chiếc xe đen quen thuộc, lạnh lùng nhìn tôi và Quý Duật.

Người đang bước ra từ trong xe của hắn, là thiên kim của tập đoàn Minh Tư, Kỳ Ty.

Tôi ngoảnh mặt đi, giả vờ như không quen biết người này.

Sự thật chứng minh, trước đây tôi chưa tham dự những buổi tiệc thương mại như thế này quả thật là may mắn.

Bởi vì thực sự quá nhàm chán!

Tôi đứng bên cạnh Quý Duật, mặt cười đến cứng đờ, cơm một miếng cũng chưa ăn được.

“Mệt rồi?”

Tôi trả lời thật: “Có chút.”

Quý Duật ban đầu định cùng tôi đến khu đồ ngọt ăn chút gì đó, nhưng giữa đường lại bị người khác gọi lại, chỉ có thể bất đắc dĩ nói với tôi: “Em tự đi ăn lót dạ trước đi, lát nữa tôi qua tìm em.”

Như được ân xá, tôi cầm khay chuẩn bị ăn gì đó thì đột nhiên có một bàn tay từ bên cạnh vươn ra.

Phó Thời Viễn không biết xuất hiện từ lúc nào, mặt mày u ám kéo tôi ra chỗ ban công bên cạnh.

“Làm loạn đủ chưa?”

Tôi hất tay Phó Thời Viễn ra: “Anh làm gì vậy?”

Nét mặt Phó Thời Viễn hiện rõ sự tức giận: “Đây không phải là nơi cô nên ở, mau trở về đi.”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi đến đây cùng với Quý Duật.”

Tôi đi lúc nào thì liên quan gì đến hắn.

Kết quả sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt Phó Thời Viễn càng trở nên sa sầm: “Mọi người đều biết cô là người của tôi, bây giờ cô lại đi cùng với Quý Duật để làm tôi bẽ mặt?”

Tôi còn chưa kịp phản bác, một giọng nữ đã vang lên: “Thời Viễn, sao không vào trong?”

Là Kỳ Ty.

Cô ta bước tới, thuận thế khoác lấy cánh tay của Phó Thời Viễn nhìn tôi: “Trông cô quen quen.”

Như nhớ ra điều gì, cô ta nhìn Phó Thời Viễn: “Đây không phải là người ở nhà anh...”

Những từ phía sau cô ta không nói ra.

Nhưng tôi biết là gì.

Không gì khác hơn chính là “người giúp việc”, “người hầu”, “người làm”.

“May mà cô ở đây, rượu champagne của tôi hết rồi, đi giúp tôi rót đầy đi.”

Cô ta đưa tay ra trước mặt tôi, cười tươi như không cảm thấy đây là một yêu cầu quá đáng.

Còn Phó Thời Viễn đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, đợi tôi xấu mặt.

Nhưng tôi biết, ly rượu này tôi không thể nhận.

Trước hết, tôi đã rời khỏi nhà họ Phó, cho dù còn ở đó thì hôm nay thân phận của tôi là bạn nữ đồng hành của Quý Duật, tôi không thể làm anh mất mặt được.

Trong lúc giằng co, đột nhiên một bàn tay từ phía sau đưa ra, nhận lấy ly rượu đó.

Nụ cười của Kỳ Ty cứng đờ: “Quý Duật?”

Quý Duật ôm lấy eo tôi, tay còn lại đưa cho tôi một khay bánh ngọt: “Tôi đã lấy cho em vài món bánh ngọt, đều là những loại nổi tiếng ở đây, em nếm thử trước đi.”

Sau đó anh nhìn về phía Kỳ Ty: “Để tôi rót rượu cho cô Kỳ.”

Bầu không khí vào giờ khắc này trở nên kỳ dị.

Kỳ Ty tất nhiên không thể để Quý Duật thực sự rót rượu cho mình: “Không cần, chúng tôi chỉ đùa thôi.”

Quý Duật cũng không làm lớn chuyện: “Nếu không có gì nữa thì chúng tôi đi trước.”

Nói xong, anh dừng bước: “À đúng rồi, nghe nói tiệc đính hôn của hai người được tổ chức vào tháng sau, chúc hai người đính hôn vui vẻ.”

Loading...