Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bạn trai tôi là yêu tinh điện thoại - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-22 00:01:46
Lượt xem: 819

Trong bữa tiệc, Bách Hạc liên tục gắp thức ăn cho tôi, bóc tôm cho tôi, hết sức chu đáo.

Ban đầu, Vương Lâm Lâm muốn nhân sinh nhật của Hứa Diệu để công khai chuyện hai người hẹn hò, ai ngờ Bách Hạc lại bất ngờ trở thành tâm điểm chú ý.

Có lẽ là bị cướp mất hào quang, cả buổi tối Vương Lâm Lâm đều ủ rũ, ngay cả Hứa Diệu cũng có chút lúng túng.

Ngược lại, tâm trạng của tôi lại tốt lên một cách khó hiểu.

Tan tiệc, tôi và Bách Hạc sóng vai tạm biệt mọi người.

Cho đến khi mọi người đã đi khuất, Bách Hạc nắm lấy tay tôi: "Về nhà thôi?”

Tôi hất tay anh ta ra: "Về nhà nào?”

"Về nhà của chúng ta chứ.”

Ai với anh ta là "chúng ta”!

Tôi không dám manh động, nhân lúc Bách Hạc không chú ý, tôi lén lấy điện thoại ra nhắn tin cho thầy trừ tà.

“Thầy ơi, con ma lắm tiền kia lại xuất hiện rồi, bây giờ con phải làm sao?”

Vị thầy trả lời rất nhanh: "Cho nó số của ta."

Tôi: ?

Không có lời khuyên nào thiết thực hơn sao!

Tôi đang định phàn nàn, điện thoại bỗng nhiên rung lên hai tiếng, mở ra xem, hóa ra là tin nhắn của Hứa Diệu.

"Nhìn em lúc nãy hình như không ngon miệng lắm, có no không?”

Hứa Diệu luôn lạnh lùng, rất ít khi chủ động nhắn tin cho tôi, càng đừng nói là loại tin nhắn quan tâm thế này.

Đang ngạc nhiên, giọng nói của Bách Hạc bỗng vang lên bên tai.

"Thằng cha kia, chắc là hối hận lắm.” Bách Hạc cười lạnh mắng, "Đồ cặn bã."

“Nhưng mà anh ta có bạn gái rồi mà."

Tôi nói xong, vội vàng cất điện thoại: “Khoan đã, sao anh biết là Hứa Diệu nhắn tin cho tôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-toi-la-yeu-tinh-dien-thoai/chuong-3.html.]

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Bách Hạc nhìn n.g.ự.c tôi với vẻ kỳ quái, dái tai còn hơi đỏ lên một cách đáng ngờ.

Ánh mắt lảng tránh, nói: "Dù sao anh cũng biết.”

Trên xe taxi, tôi và Bách Hạc ngồi cạnh nhau ở ghế sau.

Tôi lén lút liếc nhìn anh ta, tay vô thức mân mê cạnh điện thoại, suy nghĩ cách bỏ rơi anh ta.

Vẻ mặt Bách Hạc ngày càng kỳ quái, nhìn tôi với vẻ nghiêm túc, hỏi: "Anh hơi nhột, em đừng cào anh nữa được không?"

Tôi khó hiểu: "Em cào anh lúc nào?”

Nhận ra điều gì đó, tôi giơ điện thoại lên, dùng sức cào mạnh vào vị trí vừa nãy.

Mặt Bách Hạc lại đỏ bừng, vẻ mặt vô cùng đau khổ, hai tay còn ôm lấy n.g.ự.c trông vô cùng kỳ quái.

Một suy đoán táo bạo và hoang đường hiện lên trong đầu: "Chẳng lẽ, anh là điện thoại của tôi?”

Bách Hạc không trả lời, tài xế taxi như bị sặc, ho sù sụ.

Sau đó còn len lén nhìn tôi qua kính chiếu hậu.

Tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến ánh mắt kỳ quái của người ngoài, nhìn xuống mặt lưng điện thoại của mình, màu tím đậm.

Mà mái tóc của Bách Hạc dưới ánh nắng mặt trời, cũng ánh lên màu tím đậm.

Cho nên anh ta mới biết địa chỉ nhà tôi, có thể điều khiển ứng dụng mua sắm của tôi, khóa thẻ ngân hàng của tôi, thậm chí còn biết Hứa Diệu nhắn tin gì cho tôi.

"Mấy thứ đồ người lớn kia..."

Nhắc đến chuyện này, Bách Hạc sờ sờ dái tai nóng hổi: "Không phải em với bạn thân nói muốn thử sao?”

Đó chỉ là nói đùa thôi mà!

Xe dừng lại, tôi lập tức mở cửa: "Ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, hét lớn ra ngoài: "Không cho anh vào!"

Lấy điện thoại ra, phản ứng đầu tiên là xem lịch sử duyệt web, xem thử mình đã gây ra tội lỗi gì.

Bách Hạc đứng ngoài cửa: "Thật ra em không cần phải để tâm đâu, chẳng qua là mỗi tối trước khi đi ngủ đều lướt xem ảnh trai đẹp, hoặc là cuộn tròn trong chăn đọc tiểu thuyết, vừa đi làm là bắt đầu than thở về sếp và khách hàng, đến cuối tháng lại ôm bảng lương khóc lóc thảm thiết.”

Tôi dùng sức đạp cửa.

Giờ này còn ở đó giễu cợt tôi hả?!

Loading...