Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bạn Trai Tôi Là Lệ Quỷ - Chương 7+8

Cập nhật lúc: 2024-07-18 09:11:02
Lượt xem: 1,114

7.

 

Rời khỏi cửa hàng đồ tang lễ, tôi và Lục Dịch đi dạo gần đó trên phố này, mua một số đồ chơi kỳ lạ.

 

Đi ngang qua một cửa hàng quan tài, Lục Dịch đột nhiên dừng lại: "Thanh Thanh, ông chủ cửa hàng này có chút bản lĩnh, em đi mua ít bùa bình an đi."

 

"Hôm nay em chỉ gặp ác mộng thôi, không cần đâu."

 

Anh vỗ eo tôi: "Sau này anh không ở đây, em lại gặp ác mộng thì sao, cục cưng, đi nhanh đi."

 

"Ồ." Tôi miễn cưỡng bước vào, rồi quay lại nhìn anh: "Anh không vào với em à?"

 

"Anh vào không được, ở đây đợi em."

 

Quản lý cửa hàng quan tài là một chị mặc sườn xám.

 

Chị ta cầm một chiếc quạt giấy nhỏ, nhìn về phía cửa: "Bạn trai em?"

 

"Ừm." Tôi tò mò sờ vào quan tài gỗ liễu, đột nhiên mở to mắt nhìn: "Chị có thể nhìn thấy anh ấy?"

 

"Tất nhiên." Chị ta vuốt vuốt mái tóc không tồn tại: "Chị vẫn có chút bản lĩnh."

 

"Chậc chậc chậc, bạn trai em oán khí quá nặng, nhân lúc bây giờ chưa gây ra sát nghiệt thì sớm khuyên anh ta đầu thai đi, nếu không sẽ hồn phi phách tán."

 

Tôi hít thở không thông, một vụ tai nạn xe cộ bình thường sao lại có oán khí?

 

"Chị, chị có thể nhìn ra nguyên nhân cái c h ế t của anh ấy không?"

 

Chị ta đưa bùa cho tôi: "Tất nhiên là có thể, anh ta..."

 

Vừa mở miệng, những chiếc quan tài gỗ bày trong cửa hàng đều rung chuyển dữ dội, như thể động đất.

 

"Được rồi." Quản lý vẫy tay: "Bạn trai em tức giận rồi, chị không nói nữa."

 

Tôi nắm chặt bùa đi ra ngoài, thẳng thắn chất vấn: "Tại sao không muốn để em nhớ lại?"

 

Lục Dịch thở dài: "Đều qua rồi Thanh Thanh, em nhớ lại cũng chỉ thêm phiền não, bây giờ như vậy là tốt nhất. Đừng nghe chị ta nói bậy, anh sẽ không hồn phi phách tán, anh sẽ ở địa phủ chăm sóc tốt những chú mèo em gửi đến, anh sẽ đợi em."

 

Anh lấy lòng hôn lên mặt tôi: "Cục cưng, đừng làm loạn, chúng ta về nhà."

 

Tôi có chút ngẩn người.

 

Tôi luôn cảm thấy, câu nói này anh đã từng nói với tôi hàng triệu lần.

 

Về nhà?

 

Tôi và Lục Dịch, từng có một ngôi nhà?

 

8

 

Buồn bã trở về nhà, tôi sớm tắt đèn đi ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-toi-la-le-quy/chuong-78.html.]

 

Cho đến khi Lục Dịch bất lực nằm bên cạnh tôi, chìm vào giấc ngủ, tôi mới từ từ ngồi dậy, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.

 

Mười giờ tối, tôi gọi cho Tống Dương và thẳng thắn nói muốn gặp anh ta.

 

Tống Dương là cấp dưới cũ của Lục Dịch, cũng là bạn thân nhất của anh.

 

Anh ta nhận điện thoại, không hỏi han gì đã đồng ý ngay: "Chị dâu, em đến ngay đây."

 

Tôi không khỏi ngẩn người trong chốc lát, đã lâu lắm rồi không có ai gọi tôi như vậy.

 

Có vẻ như kể từ khi Lục Dịch mất, mọi thứ xung quanh anh đều ngày càng xa cách với tôi.

 

Mười phút sau, Tống Dương đã đến.

 

"Chị dâu, em đang lo không liên lạc được với chị." Dáng người anh ta đã hơi phát tướng, lặc lè lết lết đi tới: "Em đã tìm chị mấy lần nhưng bác trai bác gái nói bây giờ sức khỏe chị không tốt, đều từ chối hết."

 

Nói đến đây, một cơn gió kỳ lạ nổi lên, cuốn theo cát vàng và rác trên mặt đất, thổi thẳng vào miệng Tống Dương.

 

Anh ta luống cuống che miệng, bắt đầu ho dữ dội.

 

"Đồ ngốc, ma không cần ngủ."

 

"Cần gì chứ, Thanh Thanh." Lục Dịch xuất hiện bên cạnh tôi, vỗ đầu tôi: "Chắc chắn phải biết sao?"

 

"Ừm." Tôi nhìn anh: "Lục Dịch, về mọi thứ của anh, dù tốt hay xấu, em đều muốn nhớ. Huống hồ đó là ký ức của em, em có quyền được biết."

 

Anh nhìn tôi chăm chú một lúc, bất lực thỏa hiệp: "Được, anh đợi em ở nhà."

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cho đến khi bóng anh biến mất trong màn đêm, Tống Dương mới ngừng ho.

 

Anh ta khàn giọng hỏi: "Chị dâu, vừa nãy chị nói chuyện với ai vậy?"

 

"Vừa nãy gọi điện thoại." Tôi nói.

 

"Ồ." Anh ta dừng lại một chút, trịnh trọng đặt hộp giấy trong tay vào lòng bàn tay tôi: "Chị dâu, em cũng không phải cố ý làm phiền chị, chỉ là tên súc sinh Từ Phong kia sắp bị tuyên án tử hình rồi và cả, những thứ anh Lục để lại cho chị, em nghĩ nên giao lại cho chị."

 

"Từ... Phong?"

 

Nghe đến cái tên này, tôi buồn nôn theo bản năng.

 

Tôi cố nhịn không khó chịu, run rẩy mở hộp giấy.

 

Bên trong có một chiếc điện thoại cũ quen thuộc và một chiếc nhẫn kim cương.

 

Đầu tôi ong ong, trước mắt quay cuồng.

 

"Chị dâu?

 

"Chị dâu đừng dọa em."

 

...

Loading...