Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bạn Trai Tôi Là Lệ Quỷ - Chương 5+6

Cập nhật lúc: 2024-07-18 09:09:39
Lượt xem: 1,240

5

 

Căn phòng tối tăm chật hẹp.

 

Cơ thể tàn tật của Lục Dịch nằm trong vũng máu.

 

Những vết d.a.o chằng chịt khắp người.

 

Tôi giãy giụa tỉnh dậy khỏi giấc mơ đỏ thẫm, như con cá thiếu nước thở hổn hển.

 

Ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên làn da trắng nõn không tì vết của Lục Dịch.

 

"Thanh Thanh, gặp ác mộng sao?" Anh hỏi.

 

Tôi vuốt từng tấc trên cơ thể anh, xác nhận đi xác nhận lại rằng không có những vết d.a.o chằng chịt.

 

Lục Dịch nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi: "Không sợ, trong mơ đều là giả."

 

"Ừm." Tôi đỏ hoe mắt nhìn anh: "Nhưng mà, tại sao em lại mơ thấy trên người anh toàn là vết dao, không phải chúng ta đã gặp tai nạn xe sao? Trên người anh sao lại có vết dao..."

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Có lẽ sự xuất hiện của anh khiến em hơi lo lắng." Anh che mắt tôi và hôn tôi thật sâu: "Ngoan, đừng nghĩ nữa."

 

"Hôm nay đừng đi đâu cả, ở bên anh, được không?"

 

"Ừm." Tôi hơi mất tập trung đáp lại nụ hôn của anh.

 

Những hình ảnh trong mơ thường xuyên lặp lại trong đầu tôi, khiến tim tôi đau nhói.

 

6

 

Ngày thứ hai Lục Dịch trở về bên tôi.

 

"Này, Thanh Thanh, con gấu trúc bằng giấy của cô đã làm xong rồi này, có rảnh qua lấy không?"

 

"Có, lát nữa tôi qua." Tôi lười biếng dựa vào vai Lục Dịch: "Có muốn đi xem thú cưng mới của anh không?"

 

Anh vươn vai: "Được, tiện thể ra ngoài tắm nắng."

 

Tôi liếc anh: "Ma không sợ nắng sao?"

 

"Đó là ma bình thường, anh thì khác."

 

"Hả?"

 

Anh tùy tiện vung tay, căn phòng vốn yên tĩnh bỗng nổi gió lớn, rồi lại trở lại bình thường khi anh vung tay.

 

Anh đắc ý nhìn tôi: "Anh là lệ quỷ, lệ quỷ rất lợi hại."

 

"Lệ quỷ?" Tôi cau mày: "Không phải chỉ có người c h ế t oan mới trở thành lệ quỷ sao?"

 

"Ha ha ha, trêu em thôi." Lục Dịch cười, khoác vai tôi: "Khi còn sống anh là cảnh sát, sao có thể trở thành lệ quỷ được."

 

Tôi còn muốn hỏi tiếp, anh đã giật mất kính râm của tôi: "Anh không sợ nắng, em đeo khẩu trang, mũ, kính râm kín mít thế này làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-toi-la-le-quy/chuong-56.html.]

 

Tôi giật lại kính râm, nắm tay anh ra ngoài: "Thôi nào, giờ em đã là ngôi sao lớn rồi."

 

Lục Dịch khựng lại, nụ cười có chút chua chát: "Vẫn tưởng em mới tốt nghiệp không lâu, hóa ra đã bốn năm rồi."

 

Tôi bóp tay anh: "Đi thôi, đi lấy gấu trúc con."

 

7

 

Trong cửa hàng đồ tang lễ, Lục Dịch nhìn con gấu trúc con một lúc lâu.

 

"Có phải hơi béo không?"

 

Tôi quay sang hỏi chủ cửa hàng: "Có phải hơi béo không?"

 

Chủ cửa hàng lắc đầu: "Vừa phải, gầy hơn nữa thì không đáng yêu, mà sức khỏe cũng không tốt."

 

Lục Dịch véo tai gấu trúc: "Vậy nó ăn gì?"

 

Tôi quay sang truyền lời: "Vậy nó ăn gì?"

 

Chủ cửa hàng nghẹn một lúc: "... Thử đốt một ít tre xem sao?"

 

Lục Dịch rút tay về: "Thôi vậy, đợi đến mai Hắc Vô Thường đến thì hỏi anh ta. Đừng để nó không có gì ăn mà c h ế t đói."

 

"Tôi không mang về trước, lần sau đến lấy." Tôi nhìn chủ cửa hàng: "Đúng rồi, sau này tôi không lấy mèo bằng giấy nữa, đến lúc đó đổi sang thứ khác."

 

"Sao thế, bạn trai không thích mèo nữa à?"

 

Chủ cửa hàng nói xong thì khựng lại, sau đó mới nhận ra bạn trai tôi đã c h ế t.

 

"Anh ấy thích mà, hồi nhỏ anh ấy được một chú mèo con cứu mạng, luôn nói mèo là loài vật có linh tính.

 

"Nhưng mà tôi gửi nhiều quá, anh ấy chăm không xuể, lần sau gửi mấy anh hầu cho anh ấy vậy."

 

"Cô nghĩ chu đáo thật." Chủ cửa hàng giơ ngón tay cái: "Cửa hàng chúng tôi cũng có nhiều anh hầu bằng giấy lắm, có muốn xem qua không?"

 

Tôi nhướng mày: "Ồ, có cả cái này sao?"

 

"Có chứ, sao lại không có? Cửa hàng chúng tôi luôn đi theo thời đại." Chủ cửa hàng vừa nói vừa lật một tập tranh ảnh: "Cô xem thích kiểu nào?"

 

Tôi cầm lật lật mục lục, cơ bắp cuồn cuộn, tiểu sinh hiền lành, mập mạp ấm áp, cơ bụng quyến rũ.

 

"..." Mặt Lục Dịch xanh lè, nhìn tôi chằm chằm: "Đây là cửa hàng phong tục hay là cửa hàng đồ tang lễ?"

 

Tôi nhìn chủ cửa hàng: "Ông chủ, tranh ảnh của ông, nhìn không đứng đắn lắm."

 

Chủ cửa hàng liếc nhìn tranh ảnh trên tay tôi: "Xin lỗi, xin lỗi, đưa nhầm, là cuốn này."

 

Cuốn này bình thường hơn nhiều.

 

Thợ cày ruộng, chuyên gia nấu ăn, hộ lý vàng, tay đ.ấ.m chuyên nghiệp.

 

Lục Dịch rất tò mò, cơ bản mỗi loại đều đặt trước một cái.

Loading...