Bạn trai tôi là bác sĩ - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:43:43
Lượt xem: 356

Tôi đến bệnh viện để làm phẫu thuật phụ khoa, bác sĩ là một anh chàng rất đẹp trai.

 

Vẻ mặt anh lạnh lùng hỏi tôi: "Cô đã từng trải qua cuộc sống hôn nhân chưa?"

 

"Anh là bạn trai của em, anh còn không biết sao?"

 

Bị tôi nhìn chằm chằm, anh ấy không hoảng hốt chút nào: "Cô Trần, tôi cần phải nhắc nhở cô rằng, chúng ta đã chia tay được ba tháng rồi."

 

1

 

Lời chia tay này, tôi là người nói ra với Mộ Thời. Anh ấy bận rộn trong phòng mổ ba ngày liên tục, thậm chí còn bỏ lỡ sinh nhật của tôi.

 

Tôi ở nhà đợi anh ấy đến nửa đêm, một mình ăn hết phần lớn chiếc bánh sinh nhật. Ban đêm tự mình phải vào viện cấp cứu, được truyền nước đến tận rạng sáng. Trời sáng rõ tôi mới về đến nhà, tay ôm dạ dày vẫn còn rất đau, cố gắng ngồi xuống sô pha thì cánh cửa lại bị mở ra một lần nữa.

 

Mộ Thời mang sắc mặt tái nhợt bước tới, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi m..áu tanh, trộn lẫn với mùi nước khử trùng nhàn nhạt.

 

Anh ấy dựa lưng vào chiếc ghế sô pha đơn, vẻ mặt mệt mỏi và nhắm mắt lại cứ như thể không nhận ra sự có mặt của tôi ở bên cạnh.

 

Tôi không thể tin nổi: "Mộ Thời, bây giờ anh nhìn thấy em còn coi như không thấy đúng không?"

 

Anh ấy chậm rãi mở mắt, ánh mắt mơ hồ: "Thật xin lỗi, Nam Gia, anh thật sự quá mệt, muốn ngủ.”

 

Trên bàn trà vẫn đang để phần còn lại của chiếc bánh sinh nhật, anh ấy thậm chí còn không thèm nói với tôi một câu chúc mừng sinh nhật.

 

Lúc Mộ Thời tỉnh dậy, tôi đã đóng gói xong đồ đạc của mình, đặt hai cái vali ở cửa trước rồi ngẩng đầu, trịnh trọng tuyên bố: "Chúng ta chia tay đi.”

 

Sau khi tỉnh ngủ, Mộ Thời đã lấy lại bình tĩnh và trở lại phong thái lạnh lùng thường ngày. Nghe tôi thông báo xong, anh ấy không hỏi câu nào, chỉ bình thản dựa vào tường nói: "Em không biết lái xe, anh giúp em mang đồ về nhà nhé?"

 

“Không cần.”

 

Anh ấy không hề có ý định ngăn cản tôi làm cho tôi càng khó chịu trong lòng. Tôi mở điện thoại di động đặt xe taxi.

 

“Thế em gửi biển số xe cho anh nhé." Mộ Thời mím môi, nghiến chặt quai hàm "Đi đường cẩn thận.”

 

Đây là những lời cuối cùng mà anh ấy nói với tôi trong cuộc tình này.

 

Tôi và Mộ Thời quen biết nhau qua một buổi xem mắt.

 

Ba năm sau khi tôi ra trường, mắt thấy tôi chẳng mấy mà bước qua tuổi 25, mẹ tôi không thể nhịn được nữa bắt đầu giúp tôi sắp xếp xem mắt. Tôi đã gặp liên tiếp sáu người nhưng đều không có tiến triển gì.

 

Mộ Thời là người thứ bảy, người giới thiệu nói rằng hoàn cảnh gia đình nhà anh tương đối tốt, đẹp trai, học vấn cao, là bác sĩ có tương lai tươi sáng, rộng mở. Hơn nữa, năm nay còn chưa tới ba mươi tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-toi-la-bac-si/phan-1.html.]

 

Trước cuộc hẹn, tôi còn cùng Tô Tô, bạn thân của mình châm chọc: "Điều kiện tốt như vậy mà còn phải đi xem mắt, không phải là thông tin sai sự thật thì cũng là anh chàng này có khiếm khuyết lớn.”

 

Hóa ra, điều kiện của anh ấy đúng là tốt thật, và những khuyết điểm cũng là thật. Anh ấy quá bận rộn.

 

Mộ Thời là bác sĩ sản phụ khoa, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng và dành gần như toàn bộ thời gian ở trong bệnh viện. Tính cách của anh lại quá lạnh lùng, không thể chiều lòng các cô gái nên vẫn còn độc thân cho đến tận bây giờ.

 

Ngay cả hôm xem mắt với tôi cũng vậy, bữa cơm còn chưa kịp ăn xong, anh ấy nhận được một cuộc điện thoại liền vội vàng đứng dậy thanh toán tiền trước rồi chào tạm biệt một cách lịch sự.

 

Anh ấy cao ráo, đẹp trai, xét về ngoại hình thì đúng là mẫu người yêu thích của tôi. Có điều, nhìn từ biểu hiện bình thản, giữ khoảng cách của anh ấy trong buổi xem mắt có thể nhận ra, Mộ Thời không thích tôi.

 

Kết quả ngày hôm sau, người giới thiệu liên hệ lại với mẹ tôi cho biết, Mộ Thời cảm thấy tôi rất tốt, có thể thử phát triển hơn một chút xem sao.

 

Tôi đã hẹn hò với anh ấy nửa năm. Mộ Thời thật sự rất bận rộn nhiều việc. Trong số vài cuộc hẹn hò ít ỏi, anh ấy không bận nghe điện thoại thì cũng là tranh thủ xử lý một số công việc, thậm chí còn nhiều lần kết thúc cuộc hẹn sớm hơn dự định.

 

Để có thời gian gặp gỡ nhiều hơn, tôi chuyển vào ở trong nhà anh ấy. Anh đưa thẻ lương cho tôi, bảo tôi tùy ý sử dụng. Điện thoại di động cũng có thể thoải mái kiểm tra. Anh ấy còn chuẩn bị trước thuốc giảm đau phòng trường hợp tôi bị đau bụng khi đến tháng. Ngày lễ cũng sẽ tặng tôi những món quà đắt tiền.

 

Nhưng đó không phải là những thứ tôi cần.

 

Tô Tô chỉ trích tôi: "Anh ấy đã đem toàn bộ tài sản của mình giao cho cậu rồi, không hiểu cậu còn không hài lòng cái gì nữa?”

 

Sau khi biết tôi chia tay, mẹ tôi vô cùng tức giận, chỉ muốn kéo tôi quay lại với Mộ Thời. Tôi khóc trước mặt mẹ:

 

“Con không đi. Anh ấy có thể bận rộn đến mức quên cả sinh nhật con. Con gửi đi mười mấy tin nhắn, anh ấy mới trả lời lại được một chữ. Con không chịu nổi loại tủi thân này!"

 

Mẹ tôi thở dài, rốt cuộc cũng không ép buộc tôi nữa.

 

Sau khi về đến nhà, tôi mở Wechat ra thì thấy Mộ Thời gửi tin nhắn tới: "Em về đến nhà an toàn chưa?"

 

Tôi cứng rắn nhắn lại đúng một chữ "Rồi", ngắn gọn giống như lúc trước anh ấy luôn trả lời tôi vậy.

 

“Thật xin lỗi, anh đã nhìn thấy miếng bánh em để phần cho anh. Chúc em sinh nhật vui vẻ.”

 

Đọc được câu này, tôi suýt nữa thì bật khóc, cố gắng kìm nén nước mắt, gõ xuống hai chữ: "Cảm ơn.”

 

“Được.”

 

Sau đó cuộc trò chuyện kết thúc. Tôi không chặn liên lạc của Mộ Thời, anh ấy cũng không xóa kết bạn với tôi, chúng tôi ngầm hiểu đưa nhau vào danh sách bạn bè.

 

Mộ Thời chưa bao giờ đăng bất cứ tin gì lên mạng xã hội, nhưng một ngày tôi có thể đăng đến mười tin, toàn những thứ linh tinh vụn vặt về cuộc sống hàng ngày.

 

Tôi hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của anh ấy sau khi chia tay, nhưng có lẽ ngay cả ba bữa trong ngày tôi ăn cái gì anh ấy cũng biết rõ ràng.

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện rất hay, nữ 9 đáng iu vô tư, na9 ấm áp. Đọc mà quắn quéo. 😘

    Uyên 1 tuần trước · Trả lời

    Loading...