Chạm để tắt
Chạm để tắt

BẠN TRAI CŨ LỚN “23CM” - C10 - end

Cập nhật lúc: 2024-08-04 16:53:17
Lượt xem: 1,755

11.

 

Hứa Trạch Xuyên cho dù không muốn đến mấy, cũng phải vào đoàn làm phim.

 

Ngày khởi quay, hắn giống như một đứa trẻ lần đầu tiên rời khỏi phụ huynh, một mình đi nhà trẻ.

 

Hứa Trạch Xuyên một bước đi ba lần quay đầu lại.

 

“Đúng giờ ăn cơm nghỉ ngơi, ăn đủ thức ăn, ít uống rượu với ít nhảy nhót lại. Nhớ phải trả lời tin nhắn của anh, mỗi tối phải gọi video cho anh, mỗi ngày đều báo cáo. Đừng ở bên ngoài trêu người này chọc người kia, thỉnh thoảng anh sẽ kiểm tra.”

 

Tôi gật đầu lung tung, bởi vì Hứa Trạch Xuyên lập tức phải tiến vào đoàn, phải quay tận ba tháng, vì thế chúng tôi đã “vận động” cả đêm, hiện tại tôi chỉ muốn ngủ.

 

Hứa Trạch Xuyên lo lắng nói tiếp: "Nhớ phải nhớ anh... có thời gian có thể thăm đoàn làm phim thăm anh.”

 

“Biết rồi, em rảnh rỗi sẽ đến thăm ban.”

 

Cuối cùng cũng tiễn vị Phật lớn này đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ khổ nạn còn ở phía sau.

 

Hứa Trạch Xuyên gần như dính chặt lấy điện thoại di động, mỗi ngày tôi nhận được hơn tám trăm tin nhắn.

 

Một khi không trả lời ngay trong vài phút, hắn giống như sắp phát điên.

 

“Không phải chứ, vốn tưởng rằng Hứa Trạch Xuyên đi rồi thì có thể chơi vui một chút, kết quả hắn ra ngoài rồi cũng có khác gì đâu.”

 

Tang Tang lầu bầu.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Tôi vừa trả lời tin nhắn của Hứa Trạch Xuyên vừa lắc đầu: "Không có cách nào, nhà tớ có người chồng hay ghen mà.”

 

Nói xong tôi đứng dậy xách túi rời đi: "Tớ đi trước đây.”

 

“Này, bây giờ còn chưa đến 8h mà? Tớ còn chuẩn bị dẫn cậu đến chỗ này.”

 

Tôi uống cạn ly rượu cuối cùng, giải thích: "Hứa Trạch Xuyên đúng tám giờ sẽ kiểm tra, khùng cảnh trong video call phải là nhà của tụi tớ."

 

Dọc theo đường đi tôi thúc giục tài xế nhanh lên nhiều lần, cuối cùng mới có thể đúng tám giờ trở về nhà.

 

"Em vừa trở về sao, sao lại thở hồng hộc, mặt còn đỏ như vậy?”

 

Bên Hứa Trạch Xuyên vẫn còn ở phim trường, bối cảnh hỗn độn.

 

Tôi cũng không dám nói mới từ quán bar trở về, đỏ mặt là do uống nhiều quá.

 

“Vâng, em vừa chạy bộ về.”

 

Giọng Hứa Trạch Xuyên rõ ràng mang theo sự hoài nghi: "Vậy sao? Sao anh không tin.”

 

"Anh trực tiếp ở nhà lắp camera giám sát luôn đi được không?"

 

Hai mắt Hứa Trạch Xuyên sáng ngời, tràn đầy chờ mong hỏi: "Có thể hả?”

 

Tôi: "......”

 

Không phải chứ người anh em, hắn còn thật đúng là muốn lắp hả.

 

Nhưng tôi cũng có lúc sai lầm, có đôi khi sáng tác quá tập trung sẽ quên đi bên ngoài, chờ tôi kịp phản ứng, điện thoại di động đã bị chuông thông báo làm cho nổ tung.

 

Toàn bộ đều là tin nhắn của Hứa Trạch Xuyên.

 

“Bảo bối, khi nào thì em đến thăm ban thế, anh nhớ em.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-cu-lon-23cm/c10-end.html.]

“Sao lại không để ý tới anh? Có phải chê anh phiền hay không?”

 

“Có phải lại đi kiếm ai chơi rồi đúng không?

……

 

“Trương Gia Thuần.”

 

Sau khi xem xong tin nhắn, hai mắt tôi tối sầm, vội vàng trả lời.

 

“Bảo bối, em đang ở phòng nhạc, điện thoại tắt tiếng, quên trả lời tin nhắn của anh.”

 

Tin nhắn không thấy trả lời, tôi gọi điện qua cũng hiển thị đang tắt máy.

 

Tôi chờ tin nhắn chờ đến mức mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nửa đêm không biết tại sao tôi bỗng nhiên mở mắt ra.

 

Nhìn thấy bóng đen trước giường, tôi sợ tới mức bệnh tim sắp tái phát.

 

“Cục cưng, sao anh lại trở về?”

 

Tôi vội vàng bật đèn, Hứa Trạch Xuyên đứng ở trước giường bất động nhìn tôi, người cũng có chút tiều tụy.

 

Tôi tự biết đã gây ra tai họa ngập trời, vội vàng đứng dậy ôm lấy hắn, hôn khóe miệng hắn, hắn không né tránh.

 

Giọng Hứa Trạch Xuyên rất thấp rất khàn: "Sao không trả lời tin nhắn?”

 

Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe của hắn, nhỏ giọng giải thích.

 

Hứa Trạch Xuyên nghe xong chỉ nhìn tôi, không nói gì.

 

Tôi thấp thỏm ngoắc ngón tay út của hắn: "Sao anh không nói lời nào?”

 

Hứa Trạch Xuyên tự giễu cười.

 

“Không có gì, chỉ là cảm thấy căn bản em không quan tâm đến anh, không nghiêm túc đối đãi với tình cảm của chúng ta.”

 

Tôi ngẩng đầu hỏi ngược lại: "Vậy anh cảm thấy như thế nào mới tính là nghiêm túc?"

 

Hứa Trạch Xuyên lắc đầu, vẻ mặt cô đơn.

 

Tôi thở dài, kéo hắn lên giường: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai em sẽ nói đáp án cho anh.”

 

Tám giờ sáng, tôi chuẩn bị giấy tờ tùy thân của hai người chúng tôi: "Đi thôi.”

 

Hứa Trạch Xuyên không nói gì, ngoan ngoãn mặc quần áo đi theo tôi.

 

Sau khi đến nơi, Hứa Trạch Xuyên sửng sốt thật lâu, hắn nhìn về phía tôi, dường như không thể tin được, muốn được tôi chính miệng xác nhận.

 

“Tới nơi này làm gì?”

 

Tôi nhướng mày cười khẽ, làm bộ muốn lái xe đi: "À, chỉ là đi ngang qua mà thôi.”

 

“Đừng đi.”

 

Hứa Trạch Xuyên giữ chặt tôi, ánh mắt vui sướng nhìn tôi.

 

“Trương Gia Thuần, đã đến rồi, chúng ta kết hôn nhé.”

 

[HOÀN]

 

 

Loading...