Bạn Gái Zombie - Chương 12

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:41:27
Lượt xem: 1,313

Tơ m.á.u trong mắt hắn đã nhạt đi rất nhiều, không còn vẻ thù địch như trước nữa, vừa tỉnh dậy sẽ tấn công các cô

Hắn bối rối nhìn vào cánh tay của mình, rồi nói: "A ba, a ba?" (Tiểu Lắp Bắp, em không sao chứ? Làm thế nào mà tôi lại trở nên như thế này?)

Du Miêu ngơ ngác: "Anh ta đang nói gì vậy?"

Này là nghề của tôi!

Cô: "A ba a ba!" (Em không sao. Anh đã bị anh trai hãm hại. Anh ta đã tiêm m.á.u của em vào người anh, cho nên anh đã trở thành zombie.)

Lăng Dịch: "A ba a ba!" (#@%$^&*$%#)

Cô:"……"

Đứa trẻ ngoan, không được nói những lời không hay nha.

Cô nắm tay hắn: “A ba a ba.” (Chúng ta rời khỏi đây đi, cô ấy sẽ đưa chúng ta ra ngoài, cô ấy là người tốt.)

Lăng Dịch: "A ba, a ba." (Không, tôi phải tìm thuốc giải cho em. Đây là chuyện tôi đã hứa với em. Còn có, tôi muốn tìm anh ta tính sổ!)

Cô quay lại hỏi Du Miêu: “Bạn trai của tôi rất mang thù, cô có thể để anh ấy báo thù trước khi rời đi được không?”

Du Miêu: "..."

Trên thực tế, Bạch Trạch và những người khác không có hỏa lực hỗ trợ, cô và Lăng Dịch hai chiếc zombie hoàn toàn có thể đại sát tứ phương, như g.i.ế.c gà dùng đao mổ trâu.

Du Miêu nói: “Chuyện hỏa lực tôi sẽ phụ trách, tôi là kiểu rất chi là toàn năng.”

Hỏa lực trong phòng thí nghiệm của Bạch Trạch đều là trí tuệ nhân tạo, chỉ cần hệ thống máy tính bị phá hủy thì những thứ này chỉ là đống sắt vụn.

Giải quyết xong chuyện này, cô và Lăng Dịch đi thẳng đến nơi Bạch Trạch đang trốn.

Hắn ta nhìn thấy cô và Lăng Dịch cùng nhau xuất hiện một cách nguyên vẹn thì rất là khiếp sợ. "Vậy mà các người một chút tổn hao cũng không có?"

“Thì sao má, phải mất một tay hay một chân gì đấy anh mới hạnh phúc hay gì?” Cô đưa ngón giữa vào mặt hắn ta, “Đồ rác rưởi.”

Lăng Dịch: "A ba, a ba!" (Chúc anh sinh con không có lỗ đít, à không, anh làm đéo gì còn cơ hội mà sinh con.)

Cô quay lại nhìn Lăng Dịch, hận không thể giơ ngón tay cái lên ủng hộ hắn.

Quả nhiên gần mực thì đen gần đèn thì sáng, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!

Cô và Lăng Dịch một đ.ấ.m đập vỡ kính, rồi đem Bạch Trạch lên sân thượng.

Trên sân thượng còn có Dư Miêu cùng một chiếc zombie bị dây xích trói buộc.

Nhìn thấy Bạch Trạch, trong mắt Du Miêu hiện lên vẻ hận ý, sau đó nắm lấy cổ áo hắn ta: "Anh tiêm virus zombie cho em gái của tôi, biến em ấy thành zombie. Hiện tại, tôi sẽ cho anh biết thế nào là ác giả ác báo."

Nói xong, cô ấy kéo Bạch Trạch đến chỗ zombie.

Con zombie cắn vào cổ hắn ta.

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai

Không lâu sau, Bạch Trạch bắt đầu biến thành zombie , vùng vẫy và lao về phía bọn họ.

Lăng Dịch nhắm mắt lại, vặn gãy cổ hắn ta.

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, Lăng Dịch giải thích: "A ba, a bba." (Không phải tôi tàn nhẫn không quan tâm đến tình anh em, mà là vì anh ta đã tàn sát không biết bao người vô tội và g.i.ế.c vô số người, trong đó có cả mẹ tôi.)

Mắt cô mở to.

Thì ra hôm đó trước khi Bạch Trạch tiêm m.á.u cô cho Lăng Dịch, hắn ta đã nói với Lăng Dịch một điều khiến anh phải mở to mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-gai-zombie/chuong-12.html.]

Bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ.

Sau đó, Bạch Trạch đã đích thân g.i.ế.c mẹ của Lăng Dịch và biến bà thành một zombie.

Cô ôm lấy Lăng Dịch: "A ba, a ba." (Đừng buồn nữa, từ giờ trở đi em sẽ ở bên anh.)

Tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi.

Dư Miêu tìm thấy thuốc giải độc trong phòng thí nghiệm.

Tuy nhiên chỉ có một lọ duy nhất.

Lăng Dịch Không nói hai lời, đưa cho cô thuốc giải độc, "A ba, a ba." (Tiểu Lắp Bắp, mau dùng đi, sau đó cùng Du Miêu rời khỏi đây về lại căn cứ.)

Cô không từ chối.

Cô cầm thuốc giải ôm lấy Lăng Dịch: “A ba, a ba.” (Cảm ơn anh, em yêu anh.)

Nghe vậy, đôi mắt của Lăng Dịch đột nhiên trừng lớn.

Một nửa là vui mừng khiếp sợ, một nửa là đau đớn.

Bởi vì trong lúc ôm hắn, cô đã thần không biết quỷ không hay đ.â.m kim tiêm giải độc vào cổ hắn.

Khoảnh khắc hắn ngã xuống, nước mắt của cô cũng rơi: “Thật xin lỗi, Lăng Dịch.”

Trước đó Du Miêu nói cho cô biết, Bạch Trạch mới chỉ chế tạo ra một bình giải độc.

“Làm như vậy, cô không hối hận sao?” Bọn họ đưa Lăng Dịch lên xe, Du Miêu ngồi vào ghế lái: “Cô thật sự không đi cùng chúng tôi à?”

Cô lắc đầu, ra vẻ thoải mái: “Không, tôi là zombie, tôi có thể phát điên bất cứ lúc nào, tôi không muốn làm tổn các người.”

“Vậy cô định đi đâu?” Cô ấy hỏi cô.

Cô nhìn về phía xa: “Luôn có một nơi nào đó dành cho tôi”.

"Sau khi Lăng Dịch tỉnh lại, cô có thể nói cho anh ấy biết, tôi đã hoàn toàn biến thành zombie, thuốc giải vô dụng, không thể nghịch chuyển, như vậy sẽ khiến anh ấy cảm thấy dễ chịu hơn."

Cô nhìn Lăng Dịch lần cuối.

Thuốc giải độc đang dần có hiệu lực.

Những đường gân xanh đáng sợ trên cơ thể hắn đang mờ và dần dần biến lại thành nhân loại.

Khi tỉnh dậy, hắn sẽ không kêu a ba a ba nữa.

Hắn cũng sẽ biến đổi trở lại thành Lăng Dịch ban đầu.

Tiêu diệt zombie bằng tay không và bảo vệ người dân trong căn cứ.

Thay vì bị anh trai lừa dối và biến thành một zombie vô cảm.

Chỉ là, kể từ bây giờ sẽ không bao giờ có một chiếc zombie nhỏ tên Tiểu Lắp Bắp trong thế giới của hắn nữa.

"Tạm biệt, Lăng Dịch."

Chiếc xe phóng đi, bụi bay mù mịt.

Trong cát bụi, cô như nhìn thấy khung cảnh lần đầu hai người gặp nhau.

Hắn tìm thấy cô đang trốn dưới gầm bàn, với nụ cười trong khóe mắt: "Đã tìm thấy một người sống sót."

Có lẽ ngay từ đầu hai ta không nên gặp nhau.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...