Bạch nguyệt quang và nốt chu sa (edit tự đặt) - 12

Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:57:38
Lượt xem: 227

Tôi đã có một giấc mơ.

Trời mưa to, Tống Tự chạy thật nhanh về phía tôi, một người đàn ông to lớn như vậy quỳ bên cạnh tôi, không ngừng gọi tên tôi.

Nhưng tôi cảm thấy rất mệt và không muốn trả lời anh ấy.

Tôi lại nghe bác sĩ nói với anh ấy: “anh không biết rằng vợ anh đang có thai sao?”

Nhưng bây giờ nó đã không còn nữa, chúng tôi đã cố gắng hết sức, cứu được cô ấy đã là một phép màu rồi.

Bố mẹ, bạn bè và đồng nghiệp đều vây quanh tôi và cầu mong tôi nhanh chóng tỉnh lại.

Nhưng tôi thực sự rất mệt mỏi.

Tôi rất đói và đau đớn, một bức tranh về cuộc sống léo sáng hiện lên trước mắt tôi, tôi nhớ lại ngày đầu tiên tôi gặp Tống Tự.

Anh ấy thực sự là một người rất dễ khiến người khác thích mình.

Nhưng, Tống Tự, tôi có phải quá vô ý hay không?

Khi nhìn thấy chị Vương và chồng chị ấy bảo vệ chị ấy, tôi không khỏi nghĩ xem liệu anh ấy có bảo vệ tôi theo cách tương tự nếu anh ấy ở đây hay không.

Không phải anh ấy đã nói với tôi rằng anh ấy sẽ cứu tôi trước sao?

Đồ dối trá.

……

Tiếng tích tắc của các thiết bị y tế.

Tôi cảm thấy từng bộ phận trên cơ thể tôi rất đau, đau như chúng bị cắt ra vậy, tôi chớp mắt, trần bệnh viện luôn trắng xóa như vậy sao.

"Vân, Vân Vân, Con tỉnh rồi, con đợi mẹ, mẹ đi gọi bác sĩ!"

Chiếc ghế phát ra tiếng động lớn khi có người đứng dậy và đột nhiên bị đẩy ra, khi tôi định thần lại, trong phòng không có ai cả.

Mẹ ơi, mẹ vẫn thiếu kiên nhẫn như mọi khi.

Bác sĩ mặc áo trắng vội chạy tới hỏi rất nhiều về tình trạng của tôi, tôi nghiêng cổ nhìn thấy mẹ tôi đang đứng trong góc lén lau nước mắt.

Nhìn cảnh ấy làm tôi cảm thấy muốn khóc.

"Được rồi được rồi, đó là chuyện tốt. Không lâu sau sẽ tỉnh lại. Chúng ta đã thoát khỏi nguy hiểm. Mẹ kiếp, hai mẹ con các ngươi thật là..."

Cha ở phía sau đang cố gắng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, làm sôi động bầu không khí một cách vụng về.

"Vân Vân, lần này con thực sự thoát c.h.ế.t rồi, ờ, mẹ yên tâm rồi..."

"Con biết không, những ngày qua mẹ đã không ngừng cầu nguyện Quán Thế Âm Bồ Tát. Thật sự là được Bồ Tát phù hộ. Không sao, được rồi, con không sao đâu..."

"Ồ, đứa trẻ đã mất chúng ta có thể có thêm những đứa trẻ khác nữa mà. Mẹ không trách con đâu con không cần phải tự cảm thấy tự trách bản thân đâu.”

"Mẹ có nấu canh thịt băm cho con rồi, Bác sỹ có bảo là hiện tại con chỉ có thể ăn đồ ăn mềm được thôi, nào để mẹ thổi cho con ăn nha.”

......

Sau đó có rất nhiều người đến thăm tôi.

Hầu hết đều là bạn bè và người thân, người bạn thân chơi với tôi từ nhỏ khi nhìn thấy tôi, cậu ấy đến ôm tôi và khóc lớn gần như ôm muốn gẫy những chiếc xương sường tội nghiệp của tôi.

"Vân à, Lúc nào mình cũng nhớ cậu, ooooooooo."

Tôi đưa tay lau đi hàng nước mắt trên má cô ấy.

“Chúng ta đều đã biết chuyện mà Tống Tự làm, mẹ cậu còn hỏi anh ta tại sao không đến Cảnh Huyên với cậu, ai biết anh ta thật sự đến hiến m.á.u cho bạn gái cũ của anh ta chứ?”

"Huh, theo mình thấy bạn gái cũ của anh ta nên mất đi có khi lại là chuyện tốt."

"..."

"Tống Tự, đúng là kẻ xấu, đã bị chúng tôi đuổi đi rồi, chúng tôi sẽ không để anh ta đến gặp cậu nếu không có sự cho phép của cậu đâu, để cậu có thể nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe trong những ngày này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bach-nguyet-quang-va-not-chu-sa-edit-tu-dat/12.html.]

“Đừng để tên chó đó chọc giận cậu.”

……

Thật ra thì cũng đúng thôi, tôi thực sự không muốn nhìn thấy anh ấy vào lúc này.

Ít nhất không phải bây giờ, tôi sợ rằng khi nhìn thấy anh ấy tôi sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ.

Mấy ngày nay hầu như đêm nào tôi cũng mất ngủ.

Tôi nằm trên giường, tay vô thức đặt lên bụng.

Ở đó có có một vết thương rất lớn, mẹ tôi nói nó đơn giản nhưng tôi biết rằng với vết thương lớn như vậy, tôi sẽ khó có thể có thêm con một lần nữa.

Ngày hôm nay tôi cũng đã đếm rất kỹ, dù cấc vết thương có lành đi chăng nữa thì trên người tôi vẫn sẽ còn sót lại hàng chục vết sẹo.

Thật là nhàm chán.

Nếu biết trước như vậy, tôi sẽ không đến Cảnh Huyên nữa, tôi sẽ không bị không vui vẻ, và cũng không gây ra nhiều phiền phức như bây giờ.

……

Đang lúc tôi đang mơ màng chán nản thì cánh cửa phòng bệnh đã bị một lực nhẹ nhàng được đẩy ra.

Đã quá muộn rồi, tôi nghĩ sẽ không có ai đến.

Nhưng ngay cả tiếng bước chân của anh ấy cũng quá quen thuộc với tôi.

Ngươig đó đến bên giường tôi, khéo léo cẩn thận giúp tôi nhét lại tấm chăn mà tôi đã đá ra.

Điều hòa vang lên vài lần, có lẽ là tăng nhiệt độ.

Mãi cho đến khi anh ấy kéo tấm chăn đã kéo lên hơn một nửa cho tôi, tôi mới không thể nhịn được mà lại kéo nó xuống một lần nữa.

...... Tống Tự đứng bên cạnh giường tôi.

Tôi sững sờ một lúc.

"Không ngủ sao?"

Từ khi nào giọng anh trở nên khàn đặc như vậy?

Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy trong bóng tối, và cuối cùng anh ta cũng không chịu được mà gọi tên tôi.

"Vân Vân, anh ......"

Trong bóng tối, anh ấy mở miệng, nhưng sự im lặng vô tận bao trùm lấy chúng tôi.

"Tống Tự, đây không phải lỗi của anh.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng giọng của tôi có thể nhẹ nhàng đến như vậy, tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi không muốn, tôi ích kỷ, nhưng đây là sự thật.

"Anh có lỗi gì đâu? Việc cứu người là việc tốt, dù người đó là ai thì anh cũng sẽ đi, phải không?"

"Anh không có năng lực đoán trước tương lai, làm sao anh biết chuyện sẽ xẩy ra như vậy.”

"Tôi hiểu, tôi hiểu cả, Tống Tự, tại sao tôi phải trách anh......”

Tôi biết rằng linh hồn tôi đang chia làm hai, một nửa không muốn, người thù hận, người thương xót, người tốt bụng, vừa kích thích tôi vừa đàn áp tôi.

Tôi cố gắng hết sức để giả vờ nhẹ nhõm cho đến khi anh ấy ôm tôi.

Trên người anh ấy có mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng, tôi từng nghĩ anh ấy sẽ không bao giờ hút thuốc.

"Vân Vân, hóa ra con người thực sự có thể ghét chính mình."

"Trước đây, anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ quay lại quá khứ để đ.ấ.m chính mình, nhưng bây giờ, anh đang mơ được làm như vậy, anh muốn đ.ấ.m chính bản thân mình.”

"Đáng lẽ anh nên sớm phát hiện ra rằng em có thai, dù em đã cho tôi nhiều gợi ý như vậy.”

"Là anh, là anh sai, nếu anh sớm đoán ra thì đã tốt hơn rồi, nếu như anh biết em đang mang thai, anh sẽ không bao giờ để em đến đó một mình, là lỗi của anh......"

Bình luận

1 bình luận

Loading...