Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bà Đỡ Khó Sinh - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-06 16:04:18
Lượt xem: 299

Thật ra tôi không quen thuộc  đường lên núi, nhưng bản năng sẽ được kích phát khi con người đối diện với cái ch/ế/t.

Khi tôi chạy qua sườn núi thì nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của pháp sư Hồ: "Hỏng rồi! Khổng Vũ Hiên đã bị trả thù như sư phụ của tôi. Khổng Vũ Miên đã chạy trốn, những sản phụ khó sinh được giải thoát cũng theo cô ta chạy loạn trong làng. Nhanh tìm cô ta, nếu không thì qua đêm nay, tất cả mọi người đều sẽ ch/ế/t!"

Không biết ai đó gõ chiêng, la lớn: "Cô ta chạy vào núi rồi, mau lục soát!"

Lòng tôi sốt ruột, nhưng di chuyển trên núi không phải là sở trường của tôi.

Từ lời thím Tần nói, người trong thôn không chỉ khiến các bé gái “Qua cầu”. Còn hại những sản phụ ch/ế/t vì khó sinh, dù không trực tiếp tham gia, nhưng cũng có họ hàng thân thích đã làm những việc này.

Hơn nữa đã có bốn người ch/ế/t rồi, ai cũng không muốn mình hoặc là người thân của mình ch/ế/t thảm. Điều này đồng nghĩa với việc thừa nhận cho người khác biết rằng, trong gia đình mình trước đây có người đã làm những việc ác này.

Tất nhiên dân làng đều rất muốn bắt tôi nên cùng nhau tìm kiếm từ mọi hướng trên núi. 

Làm sao tôi có thể chạy thoát được, cuối cùng cũng tìm thấy có một cái hố nhỏ, vừa hẻo lánh, vừa bị cây bụi che phủ. Tôi lập tức co người chui vào đó.

Tôi nghĩ sẽ đợi đến tối, chạy đến trấn trên, rồi trước tiên bắt xe đến huyện thành, báo cảnh sát.

Cái hố quá nhỏ, tôi mới nằm một chút thì cả người đã tê cứng, thỉnh thoảng còn có côn trùng bò lên người, chui vào cổ áo và ống quần.

Chẳng bao lâu sau, có hai ba người đã tìm đến chỗ này, họ cầm gậy, đập vào bụi cây.

Họ vừa tìm vừa nói: "Chôn sống con gái của ông Khổng, thật sự có tác dụng à?"

"Đây là cách của pháp sư Hồ, bắt được sẽ có chỗ dùng."

"Có một điều tôi không hiểu, bà Bảy để t.h.i t.h.ể những bé gái ch/ế/t đuối khi đi qua cầu vào trong bình, đúng không? Vậy những sản phụ khó sinh, bà Bảy để gì vào đó? Sao có thể giam giữ linh hồn bọn họ?"

"Một ít lông dính nước ối và m/á/u thai nhi!" Giọng một người thô lỗ, cười lạnh: "Cắt một ít ở bên dưới rồi đặt vào trong bình nhỏ. Nếu không thì làm sao ông mù Trần biết được bình nào là xác bé gái, bình nào là đặt lông của sản phụ khó sinh?"

"Nghe nói bà Bốn nhét những lông này vào áo tơi, làm thành đồ khâm liệm cho bà Bảy, để chúng đ.â.m vào t.h.i t.h.ể của bà ta. Chỉ cần cháu gái làm thế thân của bà ta được chôn sống theo quan tài, thì không có vấn đề gì."

"Uầy, thật là tội lỗi. Ở nơi khác cũng có chuyện sinh con gái rồi  bỏ rơi, nhưng không đến nỗi như vậy. Chỉ trách bà Bảy, sợ mình bị báo ứng nên cố tình làm thêm cái bình rồi giam giữ linh hồn, khiến người ta không được siêu thoát. Đã làm điều ác rồi lại sợ khi ch/ế/t phải gánh trách nhiệm."

"Chuyện những sản phụ khó sinh bà ta càng ác hơn, đã sắp sinh ra rồi nhưng nhẫn tâm xuống tay, đẩy mạnh đầu đứa bé vào lại, làm một xác hai mạ/ng ch/ế/t trong đau đớn." Một người khác cũng thở dài.

Người nọ lạnh lùng nói: "Con gái của lão Khổng, chẳng phải là cháu gái ruột của bà ta sao? Bà ta cũng nỡ lòng..."

Tôi nằm trong hố, cố gắng không nghĩ đến những điều này, chỉ cần thoát khỏi làng là có thể sống sót.

Nhưng dường như những người đó càng nói càng bực bội, gậy vung càng nặng hơn.

Tôi nằm cứng đờ, không dám nhúc nhích, chỉ cầu cho họ đừng phát hiện ra.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có mùi hương xộc vào mũi.

Lòng tôi lập tức cảm thấy bất an, ngay sau đó những người cầm gậy đập vào bụi cây chợt dừng lại.

Nhưng hương này giống như bị điều khiển, bay về phía tôi.

Trước đây bà nội thắp hương cúng Phật đã nói với tôi rằng, có người dùng m/á/u của người thân làm hương, rồi để lên tóc thì có thể tìm thấy người thân.

Trong mùi hương nhang này còn kèm theo mùi tóc cháy khét nhẹ.

Những người tìm kiếm trên núi không còn di chuyển, chắc chắn là gọi người đến bắt tôi!

Tôi nằm trong hố, không dám nhúc nhích.

Nếu lần này bị bắt, e rằng không còn cơ hội chạy trốn nữa.

Ngay lúc đó, một bàn tay nhỏ lạnh lẽo bỗng chạm bàn tay đang để dưới đất của tôi.

Tôi nhìn bàn tay nhỏ màu xanh trắng đó, giật mình sợ hãi.

Khó khăn quay đầu lại, thấy cô bé đã cho tôi uống nước khi đang ngồi trên quan tài.

Cô bé ngồi xổm bên cạnh tôi, nghiêng đầu cười, đưa tay cho tôi: "Hà Bá nói cô không thể chạy thoát được, bảo tôi đưa cô ra ngoài."

Không hiểu sao, lòng tôi mềm nhũn.

So với con người, tôi lại tin tưởng vào những hồn ma này hơn.

Cô bé nắm tay tôi, kéo tôi đứng lên từ dưới bụi cây.

Một luồng khí lạnh từ tay nhỏ của cô bé truyền đến người tôi.

Bên ngoài có ba người chống gậy gỗ, một người cầm điện thoại nhắn tin, ra hiệu cho họ đừng cử động.

Một người cầm hương, mùi hương như dây dẫn, lập tức chui thẳng vào bụi cây tôi đang trốn.

Nhưng tôi đã ra khỏi đó, dường như họ không nhìn thấy tôi.

Cô bé cười với tôi: "Cô đã uống nước sông rồi phải không? Hà Bá sẽ bảo vệ cô, họ không nhìn thấy cô được. Hà Bá rất tốt, chắc chắn đã nghĩ đến điều này trước rồi."

Vậy nên Nghiễm Trạch nói rằng trong chai không có nước sông, thật ra cũng là lừa tôi, chỉ để tôi yên tâm uống.

Vì cô bé nắm tay nên tôi như người tàng hình, cho dù giẫm lên bụi cây cũng không có tạo ra tiếng động.

Chúng tôi lặng lẽ vòng qua ba người đó, đi về phía thôn.

Cô bé giải thích: "Hà Bá muốn cô chạy từ đầu cầu, ngài ấy nói vậy thì chắc chắn sẽ giúp cô. Nhưng cô lại chạy ngược vào núi, ngài ấy phải cử tôi đến."

Tôi thật sự không nghĩ đến điều này.

Chúng tôi đi không xa lắm thì chạm mặt những người khác lục soát trên núi. Nhóm ba đến năm người đang đi về hướng này, ai cũng cầm một cây hương.

Cây hương này được chế tạo  từ m/á/u và tóc của người thân.

Khổng Vũ Hiên đã ch/ế/t, chỉ còn bố mẹ tôi là người thân nhất.

Họ thật sự muốn đẩy tôi vào chỗ ch/ế/t, chỉ sợ không tìm thấy tôi.

Lòng tôi cay đắng, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô bé, bước nhanh về làng.

Lúc này trong làng thỉnh thoảng có người khóc lớn, như nhà ai lại có người ch/ết.

Chúng tôi đi theo đường đưa tang của bà nội, đến đầu cầu.

Trên đường gặp nhiều người vẻ mặt sợ hãi, hoảng loạn ra khỏi làng, nhưng hình như không ai nhìn thấy tôi và cô bé này.

Quan tài đã được dựng lều che nắng, pháp sư Hồ và ông Tưởng làm hương nến đang làm một người giấy.

Tôi không ngờ ông ta còn là thợ làm người giấy, thảo nào biết nhiều như vậy!

Khi chúng tôi đi qua lều, quan tài vốn đã bịt kín lại đang mở ra.

Tôi chỉ liếc nhìn, thấy t.h.i t.h.ể bà nội không một miếng vải che thân nằm trong quan tài, các đường chỉ khâu xác đã bị cắt đứt hết.

Pháp sư Hồ cầm áo tơi nghe đồn là chứa lông cắt từ sản phụ khó sinh, đưa cho ông Tưởng.

Ông Tưởng vừa bọc áo tơi lên người giấy, vừa dùng bút vẽ miệng mắt của bà nội trên ảnh rồi dán lên người giấy, mắt miệng đều bị vẽ như bị khâu kín.

Thậm chí, pháp sư Hồ còn rút một ống m/á/u từ t.h.i t.h.ể bà nội, dùng bút lông chấm m/á/u rồi chấm lên trán, ngực, lưng của người giấy đã được dán ảnh.

Ông Tưởng vừa nhìn vừa hút thuốc lá: "Chỉ cần bắt được con gái của ông Khổng, để cô ta cõng người giấy rồi chôn sống, chuyện này coi như xong xuôi. Còn phải dùng m/á/u chó đen tưới lên mộ, khóa chặt bằng xích sắt để bọn họ mãi mãi không ra khỏi đây được!" Sắc mặt pháp sư Hồ tối lại.

Quay đầu nhìn thợ làm người giấy: “Nhưng ông Tưởng, việc này sẽ làm bọn họ vĩnh viễn không thể đầu thai, quá độc ác rồi. Chúng ta…”

“Nghĩ lại cái ch/ế/t của sư phụ ngài, một người ch/ế/t hay cả thôn đều ch/ết. Chúng tôi cũng không có cách nào khác!” Ông Tưởng làm người giấy hít sâu một hơi thuốc, phun ra làn khói dày đặc.

"Bà Bốn cũng muốn cứu mọi người, cố ý khâu những mớ lông này vào áo tơi. Nhưng Khổng Vũ Miên không chịu ngồi trên quan tài, bà Bốn lại là người ch/ế/t đầu tiên."

Pháp sư Hồ nhìn về phía sau núi, thầm thở dài: "Nghe nói trưởng thôn ch/ế/t thảm như bà Bảy, những linh hồn sản phụ sẽ không bỏ qua cho ông ta. Vợ chồng ông Lưu cũng ch/ết, bọn họ từng nhờ bà Bảy giúp hại ch/ết vợ Dương Tứ, một xác hai m/ạng, chỉ vì tranh giành chút nước. Vợ chồng bọn họ và bà Bảy đều ch/ết không nhắm mắt."

"Hương cháy hết, đến Suối Vàng. Tất cả mọi người đều đi qua cầu để ra vào làng, đè những linh hồn dưới cầu, oán hận càng sâu bao nhiêu thì trả thù càng nặng bấy nhiêu. Nếu không giam cầm bọn họ lại, ngài và tôi cũng sẽ ch/ết." Ông Tưởng dập tàn thuốc xuống đất, cười khổ nói: "Nghĩ như vậy, một mình Khổng Miên Miên ch/ết rất đáng giá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ba-do-kho-sinh/chuong-8.html.]

"Nếu bà Bảy không giữ Khổng Miên Miên làm thế thân, để dập tắt oán hận của những linh hồn, thì khi vừa sinh ra cô ta cũng qua cầu như chị gái của mình, đều ch/ết rồi."

"Đến bây giờ, ông Khổng cũng thà có một đứa con trai ăn không ngồi rồi, cũng không chịu nuôi một đứa con gái đỗ đại học. Vì con trai là người nhà, con gái là người ngoài." Ông Tưởng thở dài: "Tiểu Hồ à, ngài cứ coi như Khổng Miên Miên cũng là một oan hồn ch/ết từ lâu rồi."

Trong lòng tôi run lên thì ra trước tôi, còn có một chị gái đã qua cầu.

Không biết tại sao, khuôn mặt của bé gái nắm tay tôi, bình thường vẫn nở nụ cười nhưng bây giờ lại hiện lên vẻ u ám và tức giận.

Nắm tay tôi kéo đến đầu cầu, ra hiệu cho tôi đi mau.

Tôi đã từng đi qua cây cầu đá đã ở ngay trước mặt vô số lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy nó lạnh lẽo như vậy. 

Có bao nhiêu người trong làng biết cái gì đang bị đè dưới cây cầu này?

Ngay khi tôi chuẩn bị bước lên cầu, điện thoại của pháp sư Hồ reo lên. Anh ta nghe vài câu, mặt trở nên u ám, quay đầu nói với ông Tưởng: "Khổng Miên Miên đã chạy trốn!"

Ông Tưởng lập tức thay đổi sắc mặt, đặt người giấy xuống: "Ngài Hồ, nếu đã như vậy thì chỉ còn cách dùng biện pháp mạnh."

Tôi chưa kịp hiểu "biện pháp mạnh" là gì, mặt cô bé đang nắm tay tôi biến sắc, kéo tôi chạy về phía cầu: "Nhanh, nhảy xuống sông, nhanh lên!"

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy pháp sư Hồ thở dài một tiếng, lấy từ trong n.g.ự.c ra một tờ giấy vàng và một bức ảnh, dán lên người giấy.

Trên tờ giấy vàng ghi rõ ngày sinh tháng đẻ của tôi, bức ảnh chụp cũng là hình tôi. 

Trong khoảnh khắc đó, pháp sư Hồ trầm giọng: "Oan có đầu, nợ có chủ. Các linh hồn nghe lệnh, bà Bảy ở đây!"

Ngay lúc đó, tôi chưa hiểu đang có chuyện gì thì cảm thấy cơ thể đang bị cô bé kéo trở nên nặng nề hơn. 

Cầu đá chỉ còn cách một bước chân, cô bé dùng sức kéo tôi về phía trước. 

Nhưng ngay lúc đó, bố mẹ tôi đột nhiên xuất hiện từ hai bên cầu, lao về phía tôi. Dường như họ có thể nhìn thấy tôi, từ hai bên trái phải lao tới và đè tôi xuống.

Cô bé cũng hoảng sợ kêu lên. 

Tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, lập tức bị cha đè xuống đất và đánh hai cú liên tiếp vào mặt: "Để mày chạy! Để mày chạy! Mày hại ch/ết anh mày, còn muốn hại ch/ết cả làng, đồ trời đánh!"

Cô bé ở bên cạnh hét lên nhưng cô bé là quỷ nên không giúp gì được.

 

Tôi bị đánh đến hoa mắt, trong đầu không thể nghĩ ra điều gì nữa.

 

Cuối cùng, pháp sư Hồ cũng lên tiếng: “Đừng đánh.”

 

Ông Tưởng ngăn cha tôi lại, nhìn tôi thở dài.

 

Mẹ tôi ở bên cạnh chỉ vừa khóc thút thít vừa nhìn tôi: “Sao mày có thể hại anh mày hả? Mày hại ch/ết anh mày, mày phải đền mạ/ng.”

 

Chỉ vì tôi không muốn ch/ết nên là tôi hại c/hết anh ta sao?

 

Nhưng chính anh ta làm chuyện xấu mà!

 

Tôi ngồi dưới đất, để mặc cho m/á/u mũi chảy, cười khổ. Ngay cả ông Tưởng cũng biết Khổng Vũ Hiên ăn không ngồi rồi, ăn bám cha mẹ, nhưng trong mắt họ, con trai vẫn là bảo bối.

Khi tôi quay đầu lại, thấy đạo trưởng Hồ và ông Tưởng đang nhìn chằm chằm vào cô bé bên cạnh tôi.

Tôi giật mình, lập tức đứng dậy, đẩy cô bé một cái và hét lên: "Chạy đi!"

Lời đạo trưởng Hồ vừa nói, cô bé cũng nghe thấy, muốn chúng tôi vĩnh viễn không đầu thai được. 

Bọn họ muốn cứu cái thôn này nên sinh mệnh của tôi với các cô bé đó đều không quan trọng!

“Mày còn muốn chạy hả, chạy này!” Cha lại muốn đánh tôi một cái.

Tôi đã coi như mình đã ch/ết hai lần, chút m/á/u mủ tình thân này đã cạn rồi.

 

Khi ông ta vung cú đấm, tôi lập tức giơ chân đạp.

 

Mượn lực xoay người, kéo cô bé chạy về phía cầu. 

 

Vừa chạy vừa hét: “Nghiễm Trạch! Nghiễm Trạch!”

 

Nhưng cô bé lại sững sờ đứng hình, nhìn chằm chằm vào bố mẹ tôi, lẩm bẩm: "Đây là cha mẹ sao, là thế này…"

 

Trong lòng tôi kinh ngạc, quay đầu nhìn thì phát hiện rằng cô bé có đôi nét giống tôi khi còn nhỏ…

Đúng lúc đó, Nghiễm Trạch bay lên từ dưới cầu. 

 

Anh ta liếc tôi một cái, duỗi tay ôm lấy cô bé, gật đầu với tôi: "Cô ấy đúng là chị của cô."

 

Cô bé vẫn nhìn chằm chằm cha mẹ tôi, vẻ mặt không tin nổi. 

 

Tôi sững sờ, thật sự tôi có một người chị đã “qua cầu”. Ngay lúc đó, dân làng hô hào chạy tới, la lớn: "Ở đây này, bắt được người thay thế bà Bảy thì tất cả mọi người được cứu rồi!"

Nghiễm Trạch vội đẩy cô bé xuống gầm cầu, quay lại kéo tôi. Nhưng pháp sư Hồ nhanh chóng vung tay, ném người giấy mặc áo tơi lên người tôi: "Mau mặc vào cho cô ta!"

Cha mẹ vội vàng buộc người giấy vào người tôi, mẹ vừa buộc dây lưng vừa mắ/ng: "Đồ bất hiếu, trả lại con trai cho tao! Trả lại con trai cho tao!"

Không ngừng đánh, véo, đá tôi liên tục... 

Nghiễm Trạch kéo tay tôi, ra hiệu hãy đi theo anh. 

Tôi nhìn dân làng đang cầm dây thừng, gậy gộc, xích sắt, hay người mẹ đang đánh tôi, hoặc người cha căm hận chỉ muốn trói tôi cùng người giấy đem đi chôn sống, tâm trạng dần trở nên nặng nề.

Thì ra, bắt một người đi ch/ết, để cứu mọi người, không chịu đi ch/ết cũng là cái tội. 

Nhưng những sản phụ khó sinh, họ có tội gì, đã làm gì sai?

Những đứa trẻ chỉ vì oán hận của người lớn, bị đẩy trở lại cơ thể mẹ, bị ngạt thở đến ch/ế/t, bị nhốt trong xác, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng, đã làm gì sai? 

Những bé gái được bọn họ sinh ra, nhưng không muốn nuôi dưỡng, gi/ế/t đi thì sợ bẩn tay nên làm ra cái gọi là “Qua cầu” rồi cho rằng tự ch/ết đuối. 

Thật là buồn cười!

Tôi để cho bọn họ trói, cũng để bọn họ buộc chặt người giấy trên lưng. Chỉ rũ mắt nhìn Nghiễm Trạch đang nắm tay tôi kéo đi, hỏi: "Làm thế nào để giải thoát những linh hồn sản phụ đó?"

 

Loading...