Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt
Thông báo
Website MonkeyD sẽ bảo trì nâng cấp hệ thống vào ngày mai 21/09/2024 bắt đầu từ 01:00 đến 01:30, trong thời gian bảo trì website sẽ tạm đóng và không thể truy cập. Quý độc giả vui lòng chờ trong ít phút để team tiến hành nâng cấp bảo trì hệ thống nhé ^^!

BÀ BẦU CAO TAY - CHƯƠNG 9

Cập nhật lúc: 2024-09-20 00:12:29
Lượt xem: 1,263

9

 

Trần Vĩ có chút do dự.

 

Tôi biết anh đang tính toán trong đầu xem cách nào có lợi nhất.

 

Nghĩ một lúc, anh nói: "Có vẻ như cũng không lợi lắm. Nhà của chúng ta vốn đã trị giá khoảng 500 vạn rồi. Chúng ta đưa nó cho cậu em, sau đó chia phần tiền tái định cư của nhà phố, cuối cùng cũng chỉ nhận được khoảng hơn 600 vạn. Tính toán thế..."

 

Tôi nói: "Chúng ta bán nhà là có thể lãi được hơn 100 vạn rồi, anh còn muốn gì nữa?"

 

"Nhưng còn phải vay tiền và nợ thêm nữa chứ." Trần Vĩ ngần ngại, dường như thấy không hợp lý lắm.

 

"Trừ khi..." Anh mắt sáng lên, nhưng sau đó lại ngập ngừng, "Thôi, không nói nữa."

 

Tôi nói: "Anh định nói gì thì nói đi, đừng để em phải đoán."

 

Anh cười khổ: "Anh sợ em sẽ giận."

 

Tôi trừng mắt: "Bây giờ thì em đang giận đây, nói đi!"

 

"Được rồi, được rồi, anh nói đây. Hay chúng ta làm giả ly hôn đi?" Trần Vĩ mắt sáng rực lên: "Một hộ thì chỉ tính là một người. Nếu chúng ta ly hôn, rồi sau đó mỗi người sẽ chuyển hộ khẩu vào căn nhà này, thế là chúng ta có thể được thêm một phần tiền nữa. Như vậy bán nhà mới đáng giá."

 

Mắt tôi còn sáng hơn cả Trần Vĩ: "Chồng ơi, anh thông minh thật! Chiêu này hay quá!"

 

Tôi giơ ngón cái tán thưởng anh.

 

Ba tôi tìm được một người bạn làm trong lĩnh vực cho vay doanh nghiệp, và người đó giúp Trần Vĩ vay được khoản 80 vạn.

 

Theo lý mà nói, với điều kiện của Trần Vĩ, anh không thể vay được khoản với lãi suất thấp thế này. Nhưng vì nể mặt ba tôi, người ta mới giúp.

 

Trần Vĩ có một căn hộ nhỏ hai phòng ở quê, bố mẹ anh để lại, giá trị không cao nhưng cũng đủ làm tài sản thế chấp.

 

Thế là, Trần Vĩ vay được 80 vạn, cộng với tiền tiết kiệm của chúng tôi, trả hết khoản vay của căn nhà nhỏ.

 

Trần Vĩ hỏi tôi: "Vậy chúng ta khi nào chuyển hộ khẩu sang nhà em?"

 

Tôi nhận ra anh bắt đầu sốt ruột.

 

Tôi nói: "Trước tiên chúng ta phải bán nhà, gom đủ 500 vạn cho cậu em, rồi sau đó mới ly hôn. Sau đó, mỗi người sẽ chuyển hộ khẩu sang căn nhà cũ, thế là chúng ta có thể có thêm một suất hộ khẩu và nhận được thêm 40 mét vuông nữa!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ba-bau-cao-tay/chuong-9.html.]

40 mét vuông ở khu trung tâm thành phố cũng tương đương gần 500 vạn đấy!

 

Tuy nhiên, mọi việc bắt đầu gặp khó khăn khi căn nhà của chúng tôi đăng bán qua trung gian nhưng mãi chưa có ai mua.

 

Thế là Trần Vĩ bắt đầu lo lắng.

 

May mắn thay, cuối tuần tôi đến thăm cậu em và mang về một tin tốt.

 

Tôi nói với Trần Vĩ: "Cậu em nói không cần bán căn nhà, chúng ta có thể chuyển quyền sở hữu cho cậu ấy và sau đó bán từ từ."

 

"Thế thì tốt quá, vậy khi nào chúng ta đi làm thủ tục chuyển quyền sở hữu?" Trần Vĩ hối thúc.

 

Tôi đáp: "Chuyển quyền thì dễ, nhưng bây giờ việc quan trọng nhất là chúng ta phải ly hôn trước đã." Tôi nói: "Ba em bảo giấy phép tái định cư đã được phê duyệt, chúng ta phải nhanh chóng chuyển hộ khẩu vào đó, nếu không khi nhà đầu tư bắt đầu kiểm tra từng hộ thì không kịp nữa."

 

"Ồ? Vậy phải nhanh thôi!"

 

Tôi gật đầu: "Đúng rồi, còn chưa đến 4 giờ rưỡi, chúng ta có thể đi ngay hôm nay."

 

Thế là, tôi và Trần Vĩ chính thức làm thủ tục ly hôn, và căn nhà của chúng tôi cũng được chuyển quyền sở hữu sang tên cậu tôi.

 

Sau khi rời khỏi trung tâm giao dịch bất động sản, Trần Vĩ lập tức giục tôi đi chuyển hộ khẩu ngay.

 

Tôi biết, anh ta thật sự đã rất vội.

 

Tôi chỉ mỉm cười.

 

Để chúc mừng việc tái định cư sắp tới, buổi tối tôi đặt một nhà hàng cao cấp, rủ Trần Vĩ đi ăn mừng.

 

Nhưng ngay khi Trần Vĩ bước vào cửa, anh ta đã c.h.ế.t lặng.

 

Tại sao Lưu Giai lại ở đây?

 

Tôi nói: "Tôi mời đấy, lần này chúng ta đã hiểu lầm nhau, không thể không nhắc đến công lao của Lưu Giai."

 

Lưu Giai đứng dậy: "Đường Đường, cậu khách sáo quá rồi, chúng ta đều là người một nhà mà, hai người các cậu từ hồi đại học đã luôn thân thiết ngay trước mắt tôi rồi."

 

Tôi cười lạnh, nâng ly: "Đúng vậy, nhìn bọn tôi tình cảm thế này, làm sao cậu có thể không nhảy vào chen ngang chứ?"

 

Loading...