Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-07 04:50:23
Lượt xem: 168

60.

 

Tạ Vãn Dương thừa hiểu năng lực và thủ đoạn của tôi.

 

Nếu không phải vì bị cái dạ dày này hành hạ đến cạn kiệt sức lực, thì khi tôi nói với anh những lời nói đó, anh cũng đã nhận ra tôi đại khái có hành động ra oai phủ đầu rồi!

 

Cho nên, anh không hề nghi ngờ những lời nói này của tôi.

 

Đương nhiên trong lúc này, Tạ Vãn Dương đào đâu ra nhiều tiền như thế, nhưng anh cũng luyến tiếc không nỡ đuổi việc Hứa Hiểu Nhiên. Nực cười!

 

Anh sốt ruột đến nỗi mọc hai cái mụn rộp nơi khoé miệng làm Hứa Hiểu Nhiên phải đi mua thuốc hạ sốt và trà bưởi cho anh giảm nhiệt. 

 

Đây là lúc tôi đến studio tìm vài viên trân châu đính nút mới biết được.

 

Hứa Hiểu Nhiên nổi giận đùng đùng chất vấn tôi: "Đây là studio của anh ấy chứ không phải của cô! Cô ép anh ấy như thế để làm gì?"

 

Tôi cười với vẻ khinh miệt: "Ăn không được thì phá cho hôi thôi! Tôi phá đồ của mình, có liên quan gì đến cô sao?"

 

Cô ta nhìn tôi cứ như đang nhìn kẻ điên. Dù sao tôi cũng là ngọn nến sắp tắt, đã điên thì phải điên cho đáng!

 

59.

 

Ôi, bộ sườn xám sắp may xong rồi.

 

Tôi tìm thấy quyển nhật ký sau khi tốt nghiệp, trên đó có một tờ giấy viết: "Chúng tôi nhất định sẽ mang [Nguyệt sắc bất vãn] trở nên thành công rực rỡ, tốt nhất là toàn quốc đều có chi nhánh của chúng tôi!"

 

Không đợi được đến ngày đó nữa…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/chuong-8.html.]

 

58.

 

Lúc ra ngoài mua đồ, tôi thấy bên đường có người bày bán những con rùa nhỏ màu đen, tôi muốn mua một con về bầu bạn lắm. 

 

Nhưng nghĩ lại thì… lỡ như tôi ra đi trong chớp nhoáng, vậy ai sẽ là người chăm sóc cho nó đây?

 

57.

 

Tôi soạn lại đống thiết kế của mình trong mấy năm qua, rồi đóng lại thành quyển sách, lại chọn một mẫu mà bản thân cảm thấy ưng ý nhất để gọi điện cho đàn anh. 

 

Anh ấy cũng làm về sườn xám, hơn nữa còn đang đối đầu với Tạ Vãn Dương.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Tôi hẹn đàn anh tới một quán cà phê, vô cùng chân thành đẩy bản thiết kế đến trước mặt. Anh ấy biết tôi là vợ của Tạ Vãn Dương, cũng biết tôi là một trong hai người chủ của Nguyệt Sắc Bất Vãn.

 

"Điều kiện của em là gì?"

 

Tôi khuấy ly cà phê, mỉm cười nhìn anh: "Rất đơn giản, ba ngày sau tại buổi triển lãm thiết kế sườn xám, em muốn anh dùng bản thiết kế này để chiến thắng Hứa Hiểu Nhiên."

 

"Không thích nhà thiết kế nào thì em cứ đuổi việc thôi, em làm như vậy là đang tự đả thương Nguyệt Sắc Bất Vãn đấy!"

 

"Nhưng hắn ta không nỡ, anh có hiểu không?!"

 

Sự yên lặng bủa vây, cuối cùng đàn anh cũng gật đầu: "Em thật không phải loại người dễ mềm lòng.”

 

“Quá khen!”

 

Bình luận

2 bình luận

  • Đau lòng và tiếc nuối, tại sao con người ta biết có lỗi nhưng vẫn mù quáng làm theo, để rồi mọi chuyện đã rồi thì quay ra hối hận nhỉ, nhân cách hạ tiện kiểu gì kb nữa

    Chinh 1 tháng trước · Trả lời

Loading...