Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-06 00:29:35
Lượt xem: 137

71.

 

Tôi vừa mua một cuốn lịch đây.

 

Nếu dự tính của bác sĩ là đúng thì vào ngày 27 tháng chạp tôi sẽ rời đi. 

 

Haiz... Nói như thế, có phải mẹ và Tạ Vãn Dương sẽ ăn tết không ngon rồi không? 

 

Thật muốn được cùng mẹ vui vẻ đón cái tết này, càng sống lâu thêm mấy ngày nữa...

70.

 

Dạ dày thật sự đau lắm!

 

69.

 

Tự thưởng cho mình một cái bánh kem.

 

Trước lúc c.h.ế.t cũng muốn để lại cho mình chút gì đó ngọt ngào…

 

Nếu là Tạ Vãn Dương trước đó, thì anh sẽ mua cho tôi, nhưng bây giờ có lẽ anh ấy đã không còn để tâm đến cảm xúc của tôi nữa đâu nhỉ?

 

Lúc shipper giao bánh tới, bởi vì dạ dày tôi quá đau, cho nên sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Anh shipper liền hỏi tôi: "Chị ơi, chị cần tôi gọi 120 giúp chị không?"

 

Tôi cố gượng cười nói cảm ơn, bảo rằng không cần đâu. Bệnh viện không phải là thứ gì cũng có thể điều trị. Sống c.h.ế.t đều có số cả đấy…

 

68.

 

Tạ Vãn Dương về nhà rồi.

 

Lúc anh trở về tôi đang viết nhật ký, nghe được tiếng mở cửa tôi liền lập tức đóng quyển sổ lại.

 

Trông anh có vẻ hơi mệt mỏi nhỉ?…

 

Tôi vốn định rửa rổ hồng lấy từ chỗ mẹ về cho anh ăn. 

 

Nhưng lâu quá rồi, rổ hồng cũng đã hư hết còn gì nữa đâu…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/chuong-6.html.]

 

Đến tối, tôi gần như dùng giọng điệu nài nỉ để nói với anh: "Ép giùm em một ly cà rốt được không anh?"

 

Tạ Vãn Dương trả lời: "Anh đang rất mệt, em không nhìn thấy sao?"

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Vậy…

 

Em cũng rất đau, anh không nhìn thấy sao?

 

Em đau lắm đó, anh không nhìn thấy sao?

 

Là rất đau đấy, anh có để ý sao?

 

Em đau đớn cỡ nào, anh có nhìn thấy không?

 

Em đau đến bật khóc, anh có từng nhìn thấy lúc đó của em không?

 

67.

 

Đêm qua, Tạ Vãn Dương quên đóng cửa sổ khiến cho tôi bị cảm lạnh. Trong lúc mơ màng, tôi cảm nhận được anh cúi người dán mặt vào trán của tôi lo lắng nói: "Sao người em nóng thế? Hay là chúng ta tới bệnh viện đi?"

 

Không, đừng đến bệnh viện.

 

Tôi nói mình muốn ăn mì với tôm hùm đất, hỏi anh có thể nấu cho tôi một tô không?

Anh trả lời là được!

 

Chỉ có điều, đến khi tôi mở mắt ra, bên giường trống không chẳng có bóng người nào, cũng không còn chút hơi ấm. Hoá ra tất cả đều là mơ, thế tại sao cảm lạnh lại là thật?

 

66.

 

Bệnh cảm khiến cho tôi lúc ho gây chấn động đến dạ dày, tôi bắt đầu nôn ói và ho ra m.á.u nhiều hơn.

 

65.

 

Tự mình đi truyền dịch.

 

Tôi sơ ý ngủ quá giờ khiến cho m.á.u bị truyền ngược, mu bàn tay đã bầm xanh một mảng.

Bình luận

2 bình luận

  • Đau lòng và tiếc nuối, tại sao con người ta biết có lỗi nhưng vẫn mù quáng làm theo, để rồi mọi chuyện đã rồi thì quay ra hối hận nhỉ, nhân cách hạ tiện kiểu gì kb nữa

    Chinh 1 tháng trước · Trả lời

Loading...