Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 18:11:06
Lượt xem: 166

39.

 

Mẹ gọi điện bảo tôi qua ăn cơm nhưng tôi lấy cớ đi công tác để từ chối.

 

38.

 

Tôi lại mơ thấy lúc tôi một tuổi được ba tặng cho chú chó săn nhỏ. Nó c.h.ế.t vào lúc tôi mười hai tuổi, mà hiện giờ tôi đã 32 rồi.

 

20 năm trôi qua, tôi cũng không còn nhớ rõ được hình dáng của nó như nào nữa. 

 

Rồi lại 20 năm sau, Tạ Vãn Dương 52 tuổi chắc sẽ không còn nhớ được hình dáng của tôi nữa đúng không?

 

Nghĩ đến đây, tôi liền mở điện thoại định chụp cho bản thân một tấm ảnh. 

 

Nhưng khi chứng kiến bộ dạng gầy trơ xương hiện lên trên màn hình thì tôi lại tắt đi.

Thôi, không nhớ cũng chả sao cả…

 

Không cần thiết nữa rồi.

 

37.

 

Muốn ăn tôm hùm đất chua cay quá đi!

 

Nhưng dạ dày lại dựng cờ khởi nghĩa nói: “Có phải cô muốn lập tức đau tới c.h.ế.t luôn hay không?”

 

Tôi lúc đang chuẩn bị bấm nút đặt cơm thì chợt khựng lại. 

 

Tôi vẫn mong mình còn có thể sống qua năm mới!

 

36.

 

Tôi đã liệt kê ra danh sách các di nguyện:

 

<1> Nhìn mẹ mặc bộ sườn xám mới.

 

<2> Nuôi một bé mèo.

 

<3> Ăn kem, ăn tôm hùm đất chua cay!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/chuong-11.html.]

 

<4> Cùng Tạ Vãn Dương đón ngày kỉ niệm bảy năm kết hôn.

 

<5> Sau khi thức dậy sẽ không còn bị đau dạ dày nữa!

 

Viết xong, tôi lẳng lặng gạch bỏ bốn mục cuối. Ngoại trừ cái đầu tiên thì chẳng có di nguyện nào tôi đủ sức để thực hiện cả.

 

35.

 

Tôi không muốn ăn gì cả, nuốt không trôi, tôi lục tìm lại bộ phim mà trước kia bản thân rất thích xem khi dùng bữa. Trong [Võ Lâm ngoại truyện], Tú Tài nói: "Mọi mặt của Vô Song đều rất tốt, chỉ đáng tiếc em ấy không phải là Phù muội!"

 

Tôi chợt nhớ lại, vào năm thứ ba đại học, có một cô bé khóa dưới đã theo đuổi Tạ Vãn Dương rất nhiệt tình. 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

 

Anh cự tuyệt rất nhiều lần nhưng cô ấy vẫn cương quyết không bỏ cuộc, còn rưng rưng nước mắt hỏi anh rốt cuộc tôi hơn con bé ở điểm nào.

 

Tạ Vãn Dương nắm tay tôi nói: "Cô rất tốt nhưng cô không phải Hiệu Hiệu!"

 

Buồn cười, thế bây giờ anh đang nắm tay ai kia kìa?

 

34.

 

Tôi tìm được hình cưới của mình với Tạ Vãn Dương, tổng cộng có bảy bộ ảnh lận đấy.

 

Một bộ là trước khi cưới. Sau này vào ngày kỉ niệm kết hôn, mọi năm anh và tôi đều sẽ đi chụp lại một lần. 

 

Sắp qua năm thứ bảy rồi, cũng không biết còn có thể chụp tới bộ ảnh thứ tám không?

 

33.

 

Không còn một chút sức lực nào cả. Tôi rất mệt!

 

32.

 

Tôi vừa xem được một màn pháo hoa, liền lấy điện thoại ra chụp lại tấm hình, tôi rất muốn gửi tin nhắn cho Tạ Vãn Dương, nhưng đến cuối cùng vẫn phải xoá đi từng chữ mà bản thân đã bấm từ nãy đến giờ.

 

Gửi tin nhắn cho người không ưa mình, thường phải đặt cược bằng cả tâm trạng của một ngày. Tôi không đủ can đảm làm điều đó.

 

 

Bình luận

2 bình luận

  • Đau lòng và tiếc nuối, tại sao con người ta biết có lỗi nhưng vẫn mù quáng làm theo, để rồi mọi chuyện đã rồi thì quay ra hối hận nhỉ, nhân cách hạ tiện kiểu gì kb nữa

    Chinh 1 tháng trước · Trả lời

Loading...