Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-06 00:37:54
Lượt xem: 139

49.

 

Lại ói ra m.á.u rồi... 

 

Dính đầy lên cuốn nhật ký thời đại học của tôi, dù có lau cách mấy cũng không sạch. Vết m.á.u đó tựa như mối quan hệ giữa tôi và Tạ Vãn Dương, có làm gì cũng không thể trở về như trước được nữa…

 

Tôi như vỡ òa, gào khóc trong vô vọng.

 

Đây là lần đầu tiên kể từ khi nhận được kết quả chẩn bệnh cho đến nay, tôi đã khóc như một đứa trẻ.

 

48.

 

Tôi rất muốn đưa bộ sườn xám đã may xong cho mẹ, nhìn bà mặc vào rồi múa một điệu múa thật xinh đẹp. Nhưng tôi lại sợ cái bộ dáng ma chê quỷ hờn của mình hiện tại sẽ khiến cho bà đau lòng… 

 

Tôi muốn báo với mẹ rằng tôi sắp chết, nhưng loay hoay mãi lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu…

 

Trên thế gian này, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh luôn là một trong những chuyện khiến con người ta đau đớn đến tột cùng.

 

47.

 

Tôi định viết hai bức di thư. 

 

Một bức cho mẹ, cái kia dành cho Tạ Vãn Dương. 

 

Nhưng sau khi lấy giấy bút ra thì… đột nhiên chữ chạy đâu hết rồi, không còn biết viết gì nữa!

 

Thôi vậy, còn tận 47 ngày, cứ từ từ mà nghĩ…

 

46.

 

Tôi đã mơ một giấc mơ thật dài…

 

Trong mơ là lúc tôi và Tạ Vãn Dương đang cùng nhau gầy dựng sự nghiệp, mơ thấy lúc tôi mặc váy cưới sắp gả cho anh. Còn mơ thấy khi tôi chuẩn bị mở miệng nói ra câu "Tôi đồng ý" thì mẹ tôi đột nhiên đứng phắt dậy phản đối. Bà khóc lóc bảo rằng người này sẽ không đối xử tốt với con bà về sau…

 

45.

 

Một ngày tuyết rơi thật dày đặc…

 

Tôi cuộn người trên ghế, làm ổ gần ban công nằm chơi điện thoại. 

 

Hứa Hiểu Nhiên đã đăng một tấm ảnh, chụp cảnh tuyết rơi từ cửa sổ phòng làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/chuong-10.html.]

 

Tôi phóng to tấm ảnh ra, thấy rất rõ bên cửa sổ thủy tinh phản chiếu hình bóng của hai người.

 

44.

 

Đau muốn c.h.ế.t đi được!

 

Tôi đột nhiên nhớ tới, khi xưa bản thân chỉ cần sơ ý té ngã trầy da thôi cũng đã đau đến chảy nước mắt.

 

Còn giờ thì…

 

43.

 

Sức lực của tôi gần như cạn kiệt, tôi sắp không chống chọi được nữa.

 

90 ngày thật là dài đằng đẵng…

 

42.

 

Bác sĩ kê cho tôi một toa thuốc giảm đau mới, tăng liều mạnh hơn. 

 

Ông ấy nói như vậy có lẽ sẽ giúp tôi thấy đỡ nhiều hơn.

 

41.

 

Tôi thật sự thoải mái hơn rất nhiều. 

 

Tôi nấu cho mình một nồi cháo trắng, ăn tận ba bữa.

 

40.

 

Đến rạp xem phim kinh dị. Ở đây ngoại trừ tôi còn có một đôi tình nhân.

 

Cô gái nói với bạn trai của mình rằng: "Eo ôi, không được rồi, em vẫn thấy sợ lắm!"

 

Người bạn trai cười cô: "Em đó, cứ thích yếu mà ra gió!"

 

Sau đó bạn trai này lại giơ tay lên che mắt của người yêu mình lại, để cho cô ấy có thể xuyên qua kẽ tay, xem được những khung cảnh khiến người ta sợ hãi không dám xem.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Thật muốn nói với bọn họ, che mắt chính là một trong những phương pháp gặp ma ở trong phim "Chú oán" đó!

 

Bình luận

2 bình luận

  • Đau lòng và tiếc nuối, tại sao con người ta biết có lỗi nhưng vẫn mù quáng làm theo, để rồi mọi chuyện đã rồi thì quay ra hối hận nhỉ, nhân cách hạ tiện kiểu gì kb nữa

    Chinh 1 tháng trước · Trả lời

Loading...