Chạm để tắt
Chạm để tắt

Anh Trai, Em Gái - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-21 12:40:30
Lượt xem: 1,328

Từ Dịch Trì hỏi tôi muốn đi đâu, công viên giải trí, thủy cung, hay rạp chiếu phim.

Tôi lắc đầu chán nản. Cậu ấy nhận ra tôi không hứng thú, gãi đầu gãi tai bên cạnh, ra vẻ không biết phải làm sao.

"Xe mô tô của cậu còn không? Có thể chở tớ đi dạo không?"

Từ Dịch Trì gật đầu, "Còn thì còn, nhưng mô tô hình như không thích hợp cho con gái, sẽ không sợ chứ?"

"Tớ không sợ!" Tôi phản bác hơi hung dữ.

"Được rồi được rồi..." Cậu ấy nhìn tôi cười, ánh mắt như dòng nước biển dịu dàng.

Trong khoảnh khắc, tôi như nhìn thấy Tô Ngạn.

Anh ấy luôn nhìn tôi như vậy, ánh mắt mà theo lời Đinh Thiến là có thể ngọt c.h.ế.t người, khiến tôi có thể chìm đắm mãi mãi.

Mặt tôi tái nhợt, rồi lại đỏ bừng trừng mắt nhìn Từ Dịch Trì.

Cười gì chứ, không cho cười!

Thế là chúng tôi về nhà cậu ấy lấy mô tô, rồi lên đường dạo chơi. Nhưng khi thật sự chạy xe, tôi lại hơi sợ. Quá nhanh, luôn cảm thấy mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Sợ không!?"

"Không sợ! Nhanh hơn nữa đi!" Tiếng hét của tôi tan biến trong gió, như run rẩy.

Từ Dịch Trì cười khẽ.

"Nắm chặt lấy tớ!" Cậu ấy đội mũ bảo hiểm, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống.

Tôi nắm chặt áo cậu ấy, cảm giác gió lướt qua tai.

Cảm giác như sắp chết, tim đập thình thịch trong lúc xe chạy tốc độ cao, nhưng lại vô cùng sảng khoái.

Những tâm trạng phiền muộn đó, dường như có thể bị gió thổi bay...

 

12

Dạo chơi xong, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Từ Dịch Trì nhìn tôi cười, "Thì ra dạo chơi cũng có thể vui như vậy à? Tô Nghiên, cậu còn muốn làm gì nữa, tớ sẽ chiều theo cậu!"

Tôi suy nghĩ một lúc, mắt sáng lên, "Còn muốn đi bar! Chúng ta đi bar đi!"

Có rất nhiều việc tôi chưa từng làm.

Anh trai tôi không cho phép là một chuyện, mặt khác tôi cũng không hứng thú.

Nhưng bây giờ, tôi đột nhiên muốn làm điên cuồng.

Từ Dịch Trì nhăn nhó, "Bà cô nhỏ ơi, nếu anh trai cậu biết được, sẽ đánh tớ thành đầu heo mất!"

Sao cậu ấy còn nhớ anh trai tôi?

Tôi cau mày, không nói gì.

"Tối hôm đó đến đón cậu là anh trai cậu phải không? Hai người cãi nhau à? Nhìn cậu cả buổi tối sắc mặt không tốt lắm.

"Anh trai cậu cũng học ở thành phố A phải không? Anh ấy chắc sắp tốt nghiệp đại học rồi nhỉ?"

"Anh trai cậu thích gì, có sở thích gì không?"

Từ Dịch Trì hỏi dồn dập, tất cả đều là về anh trai tôi.

Tôi nghi ngờ nhìn cậu ấy, "Cậu, quan tâm đến anh trai tớ vậy? Cậu thích anh ấy à?"

Cậu ấy như bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trai-em-gai/chuong-10.html.]

"Cái gì!?"

"Làm ơn đi, tớ thích cậu mà!"

Nói xong, cậu ấy dường như nhận ra mình đã nói gì, vội vàng im bặt. Tôi sững người trong giây lát, ngại ngùng dời mắt.

Cậu ấy gãi đầu, ấp úng, "Cái đó, tớ... Hay là cậu coi như chưa nghe thấy gì đi? Tớ cũng chưa chuẩn bị tinh thần... Chủ yếu là, tớ không muốn cậu áp lực, chúng ta làm bạn trước đã rất tốt rồi..."

Cao một mét tám, bây giờ lại lắp bắp như một cô vợ nhỏ.

"Phụt."

Nhìn cậu ấy như vậy, tôi đột nhiên không nhịn được cười.

"Cậu có phải ngốc không?"

"Hả?" Cậu ấy hơi ngơ ngác.

"Đừng ngại nữa, tớ cái gì cũng chưa nghe thấy!" Tôi che miệng đi về phía trước.

Cậu ấy ngẩn người một lúc, đuổi theo, "Cậu nghe thấy rồi đúng không, vậy cậu nói xem, tớ có cơ hội không..."

Tôi không biết.

Có lẽ tôi sẽ dần dần thích cậu ấy, chỉ là cần thời gian, thêm chút thời gian nữa...

Đi chơi với Từ Dịch Trì mấy lần, ban đầu anh trai tôi không nói gì.

Một hôm nọ tôi nhờ Từ Dịch Trì đưa về, cậu ấy chở tôi đến dưới chung cư, hai người chúng tôi bị anh trai tôi bắt gặp tại trận.

Tôi vừa tháo mũ bảo hiểm xuống, đã nhìn thấy Tô Ngạn. Anh ấy nhìn về phía này, sững người hai giây, sải bước đi về phía chúng tôi.

Tôi hơi choáng váng, sau khi xuống xe không đứng vững, được Từ Dịch Trì đỡ lấy.

"Cẩn thận!"

Tôi gần như ngã vào lòng Từ Dịch Trì, cậu ấy đỡ tôi, hơi đỏ mặt.

Ngay sau đó, tôi bị một lực khác kéo ra.

Ngẩng đầu lên, là Tô Ngạn với sắc mặt âm trầm.

Sắc mặt anh ấy tái mét kéo tôi đến bên cạnh, nhìn Từ Dịch Trì và chiếc mô tô của cậu ấy, lông mày càng nhíu chặt hơn, khó khăn nói ra mấy chữ: "Em ngày nào cũng đi chơi với cậu ta?"

Tôi gật đầu, "Vâng."

Trán anh ấy giật giật, lại nhìn sang Từ Dịch Trì, "Cậu mỗi lần đều chở con bé bằng mô tô?"

"Ờ, vâng. Chào anh, em tên là Từ Dịch Trì, không biết anh còn nhớ em không, hồi lớp mười anh suýt đánh em đấy! Cảm ơn anh, anh đã thay đổi cuộc đời em!" Từ Dịch Trì vừa căng thẳng vừa phấn khích.

Mặt Tô Ngạn càng đen hơn, "Anh nhớ, không quên được."

"Tuyệt quá, anh còn nhớ em!"

Tô Ngạn trừng mắt nhìn cậu ấy, sắc mặt căng thẳng.

"Lần sau đừng chở con bé bằng mô tô nữa."

"Về nhà thôi, đang đợi em ăn cơm." Anh ấy kéo tôi về.

Tạm biệt xong, tôi im lặng đi theo Tô Ngạn.

Anh ấy nhìn tôi mấy lần, xoa xoa mi tâm, "Em đi chơi với loại người đó?"

"Loại người nào?"

"Đua xe đánh nhau gây sự, côn đồ."

"Bây giờ cậu ấy không phải côn đồ nữa, cậu ấy đã chăm chỉ học tập từ năm lớp mười, thi đại học cũng thi tốt. Kỹ thuật lái xe của cậu ấy cũng rất tốt, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện." Tôi nhanh nhảu đáp.

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt u ám.

Loading...