ANH THUỘC VỀ ĐẤT NƯỚC, CŨNG THUỘC VỀ EM - Chương 5 + 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:13:58
Lượt xem: 1,191

5

Nước biển và bầu trời xám xịt hòa làm một, màu xám của biển đậm và tinh khiết hơn màu trời, những con sóng lăn tăn trải dài đến bờ, âm thầm ngấm vào chân tôi. 

Tim tôi đập thình thịch, hỗn loạn không ngừng.

"Trần Hoài, chân em ướt hết rồi, anh thả tay em ra."

Bàn chân dính nước, cát mịn len vào giày, dính chặt vào bề mặt. 

Tay tôi bị nắm trong lòng bàn tay rộng lớn, ấm áp, nóng bỏng, khiến tôi nói không nên lời. 

Trần Hoài cười nhẹ, thả tay ra. "Hôm nay anh gọi em cả ngày, sao không nghe máy?"

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

"À? Điện thoại em hết pin rồi."

Tôi ân hận vỗ trán, lúc ra ngoài pin đã sắp hết, sau đó bị Vương Phương kéo đi dạo phố cả buổi, liền quên mất việc này. 

Trần Hoài thở phào. "Không sao, anh cứ tưởng em giận. Trước đó anh ra biển tập huấn một tuần, điện thoại bị thu lại, không phải cố tình không trả lời em đâu."

Tôi lập tức cảm thấy áy náy hơn, công việc của Trần Hoài đặc biệt, khó khăn lắm mới có lần đầu hẹn hò mà tôi lại bỏ lỡ. "Xin lỗi anh, Trần Hoài, giờ cũng muộn rồi—"

"Không muộn lắm đâu."

Trần Hoài ngắt lời tôi, giọng trầm ấm, đôi mắt sáng rực nhìn tôi. Anh hơi cúi người, ghé sát tai tôi, hơi thở nóng hổi thổi tung những sợi tóc quanh tai. "Không muộn, mọi việc muốn làm đều còn kịp mà—"

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, hoảng hốt lùi lại một bước. Chân tôi trượt ngã, Trần Hoài đưa tay đỡ lấy eo tôi. Nhiệt độ nóng rực truyền qua lớp áo mỏng, tôi và Trần Hoài áp sát vào nhau, tim đập "thình thịch", không biết là của anh hay của tôi.

"Tuần này anh ở gần đây trông coi xe tăng, không phải ra biển, cũng không phải giao nộp điện thoại." "Tin nhắn nào cũng sẽ trả lời."

Trần Hoài ôm tôi một cái rồi thả ra, nắm lấy tay tôi. "Đi nào, muộn rồi, để anh đưa em về."

Tôi ngẩn người. "Anh nói muốn làm việc gì, chỉ là thế thôi à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-thuoc-ve-dat-nuoc-cung-thuoc-ve-em/chuong-5-6.html.]

Trời ơi mẹ ơi, sao tôi lại lỡ nói ra suy nghĩ trong đầu vậy?! Quả nhiên, Trần Hoài có chút ngạc nhiên nhướng mày, đôi mắt phượng dài lộ ra một chút ý cười. "Bạn gái không hài lòng? Muốn tiến xa hơn à?"

"Em không phải, em không có, anh đừng nói bậy!"

Tôi buông tay Trần Hoài chạy về phía trước.

6

Gần đó có một dãy nhà kho, đỗ rất nhiều xe tăng. Nhiệm vụ của Trần Hoài là trông coi những chiếc xe tăng lội nước này. Vậy nên buổi tối anh thỉnh thoảng có thể ra ngoài ăn khuya, nhưng không được đi quá xa. Nói là đưa tôi về, thực chất là đưa tôi về chỗ bạn, rồi nhìn tôi lên xe bạn rời đi.

Tôi lưu luyến vẫy tay chào anh, xe chạy đi rất xa, tôi vẫn nhìn về hướng của Trần Hoài.

"Trời ơi, không chịu nổi nữa, các cậu đúng là cặp đôi si tình mà."

Vương Phương vừa lái xe vừa xen vào. "Vừa rồi kịch chiến dữ dội lắm phải không, chỉ có điều hơi ngắn thôi."

"Nói nhảm gì thế! Chúng mình chỉ nói chuyện một chút thôi."

"Không thể nào, chỉ nói chuyện? Hạ Tinh, cậu đúng là phí phạm của trời mà!"

Vương Phương hét lên một tiếng, rồi cả đoạn đường cứ thao thao bất tuyệt, nhồi nhét vào đầu tôi một đống chuyện bậy bạ.

Tôi đưa tay bịt tai, vội vàng xuống xe như trốn chạy. Về đến nhà, tôi mở điện thoại và sạc pin. Quả nhiên, trong điện thoại hiện lên một loạt tin nhắn của Trần Hoài. Tôi vui vẻ đọc từng tin một, điện thoại rung lên, lại có thêm một tin nhắn mới.

Trần Hoài: "Hạ Tinh, em về nhà chưa?"

Tôi: "Ừm, em về rồi."

Trần Hoài: "Tốt, ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."

Chỉ vậy thôi? Còn không kèm theo một biểu tượng cảm xúc nào. Tôi có chút thất vọng, nhưng trong đầu lại hiện lên cái ôm vừa rồi. Bờ vai anh rộng, lúc mới ôm chưa cảm nhận rõ, giờ nghĩ lại, chỉ thấy cơ bắp dưới lớp áo cứng rắn, toàn thân đầy sức mạnh.

Tối nay không phải không có thu hoạch, tôi cười ngốc nghếch ôm gối lăn lộn trên giường.

 

Bình luận

7 bình luận

Loading...