ANH THUỘC VỀ ĐẤT NƯỚC, CŨNG THUỘC VỀ EM - Chương 3 + 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:08:14
Lượt xem: 1,396

3

Quê tôi là một thành phố ven biển, hè mỗi năm Trần Hoài và đồng đội đến đây huấn luyện biển bốn tháng. Tôi và Trần Hoài trao đổi số điện thoại, kết bạn WeChat, chúng tôi cùng xuống tàu, anh ấy mạnh mẽ leo lên xe quân sự và vẫy tay chào tôi.

"Cuối tuần sau tôi được nghỉ một ngày, lúc đó tôi đến tìm em."

Tôi đứng tại chỗ, nhìn xe quân sự rời đi, bụi bay mù mịt, khuôn mặt Trần Hoài khuất trong đám bụi, tựa như một giấc mơ.

Về đến nhà, tôi vẫn ngơ ngẩn.

Mẹ thấy tôi hồn bay phách lạc, trêu tôi.

"Tiểu Nhã cũng lấy chồng rồi, trong phòng các con chỉ còn mỗi con. Sao, thấy người ta thành đôi, không chịu nổi à?"

Tôi lắc đầu.

"Mẹ, con có đối tượng rồi."

Mẹ: "Ha ha, con á, ở đâu ra?"

Tôi: "Quốc gia cấp."

Mẹ trừng mắt.

"Trời chưa tối mà đã mơ giữa ban ngày rồi."

Tôi cũng thấy như mơ, nhưng khi lấy điện thoại ra nhìn, trên cùng danh sách bạn bè WeChat, lặng lẽ hiện lên tên "Trần Hoài."

Tôi mở ảnh đại diện của anh ấy, xem dòng thời gian.

Lướt vài trang, toàn là tin tức thời sự, có chút nhàm chán. Tôi thoát ra, một lát sau, thấy dòng thời gian của anh ấy cập nhật.

Tôi lại vội bấm vào xem.

"Thoát kiếp FA, có bạn gái rồi."

Trong ảnh, tôi mặc chiếc váy trắng, từ xa vẫy tay với anh, tầm nhìn mờ mờ, không lộ rõ mặt, chắc là lúc anh trên xe quân sự đã chụp vội.

Tôi cảm thấy tim đập nhanh, mặt đỏ bừng, không tự chủ mỉm cười trước điện thoại.

Anh ấy thật sự nghiêm túc sao?

Vậy chuyện vừa rồi, không phải mơ, cũng không phải trò đùa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-thuoc-ve-dat-nuoc-cung-thuoc-ve-em/chuong-3-4.html.]

Mẹ tôi bưng đĩa trái cây ra, thấy bộ dạng này của tôi, nhăn mặt.

"Chà, cái vẻ mê trai này, lại đang nhìn nam minh tinh nào nữa đây!"

Tôi không để ý đến bà ấy, cầm điện thoại trở lại phòng và mở giao diện trò chuyện với Trần Hoài. 

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, tôi nhắn một câu "Có ở đó không?" Gửi đi rồi mà như đá chìm đáy biển, cứ vài phút lại nhìn một lần nhưng vẫn không có hồi âm.

Những ngày sau đó, Trần Hoài vẫn không có tin tức gì. 

Từ chỗ đầy hy vọng ban đầu, tôi dần dần cảm thấy nản lòng. 

Thôi bỏ đi, không biết anh ấy có đang đùa giỡn hay không nữa.

***

Cuối tuần, tôi cùng bạn bè đi ăn khuya ở quán vỉa hè. 

Cô bạn thân Vương Phương kéo tay áo tôi, khuôn mặt đầy vẻ si mê. "Bên kia có một anh chàng đẹp trai, đẹp quá trời luôn — Hạ Tinh, để mình qua xin số liên lạc cho cậu nhé?"

Tôi quay đầu nhìn, anh chàng ấy mặc áo phông trắng và quần soóc, đầu cắt ngắn gọn gàng, trông thật đẹp trai và cũng có chút quen thuộc. 

Tôi lắc đầu, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh của Trần Hoài. "Thôi bỏ đi, mình không có hứng thú."

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

"Ôi dào, như vậy sao được, cậu định độc thân đến bao giờ? Mình nói thật, cơ hội đến thì phải biết nắm lấy."

Vương Phương là một người rất dạn dĩ, liền xắn tay áo chạy tới bàn bên cạnh, nói lia lịa, thỉnh thoảng còn chỉ về phía tôi. 

Tôi ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn về phía đó. Chẳng bao lâu sau, anh chàng đẹp trai đứng dậy, bước về phía tôi. "Hạ Tinh?"

Giọng nói có chút quen thuộc, tôi ngẩng đầu nhìn, ngơ ngác một lúc mới nhận ra. "Anh là Trần Hoài?"

Trần Hoài nhíu mày. "Em không nhận ra anh sao?"

"Anh mặc quần áo vào, em không nhận ra."

Lời vừa dứt, xung quanh lập tức vang lên những tiếng hít hà. "Không phải, ý em là, anh đổi quần áo rồi, trông khác hẳn."

Càng giải thích càng tệ, mặt tôi đỏ bừng, bạn bè ngồi cùng bàn nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy ẩn ý. 

Trần Hoài nhướng mày. "Chỉ nhận ra quần áo mà không nhận ra người à?"

Anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi về phía bãi biển yên tĩnh. "Anh cần phải làm em nhớ rõ hơn rồi."

Bình luận

7 bình luận

Loading...