Chạm để tắt
Chạm để tắt

Anh nuôi em cả đời có được không? - 3

Cập nhật lúc: 2024-08-20 21:40:45
Lượt xem: 1,133

Lúc này Tịch Nghiệp nhìn về phía tôi: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”

 

Tần Phong từ trên sô pha bật dậy, không thể tin nhìn Tịch Nghiệp: “Đã là lúc nào rồi, không phải cậu muốn đi làm điểm tâm đấy chứ?”

 

Ánh mắt Tịch Nghiệp hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nhưng chỉ thoáng qua, tiếp tục nói với tôi: “Em đi rửa mặt trước đi.”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi liếc nhìn Tần Phong đang đứng bên bờ vực sụp đổ, nhịn không được cười một tiếng.

 

“Được.”

 

Trước khi tôi ra nước ngoài Tần Phong đã đi theo Tịch Nghiệp, đương nhiên biết Tịch Nghiệp dung túng tôi như thế nào.

 

Bây giờ nhìn Tịch Nghiệp từ trên sô pha đứng lên đi vào phòng bếp, hai tay đã siết chặt nắm đấm.

 

Tôi đánh răng, cười với anh ấy: “Anh trai Tần Phong, anh cũng ăn cùng bọn em đi.”

 

Sau khi nghe tôi gọi một tiếng “anh trai Tần Phong”, anh ấy quả nhiên liền hết tức giận. Vẫn như trước đây.

 

Bởi vì tôi chưa bao giờ gọi “anh trai Tịch Nghiệp”, càng không muốn gọi anh là chú, cho nên vẫn gọi anh là “Tịch Nghiệp.”

 

Mỗi lần Tần Phong nghe tôi gọi mình là “anh trai”, anh ấy đều cảm thấy mình cao hơn Tịch Nghiệp một bậc.

 

Tần Phong nhướng mày với Tịch Nghiệp, thể hiện sự đắc ý của mình.

 

Tịch Nghiệp dừng tay thái rau, đầu cũng không ngẩng lên, thanh âm nhàn nhạt: “Không có phần của cậu ấy.”

 

Nghe tiếng mắng của Tần Phong, tôi cười xoay người vào toilet tiếp tục rửa mặt.

 

Tất cả đều vẫn như trước.

 

Tôi nhìn mình đã lớn lên trong gương, hơi hơi nhếch môi.

 

Chỉ là tôi không bao giờ muốn làm con của Tịch Nghiệp nữa.

 

3.

 

Tôi và Tịch Nghiệp ngồi đối diện nhau trong phòng họp nhỏ ở Tinh Đảo.

 

Tần Phong ngồi trên ghế xa hơn một chút, dáng vẻ bị Tịch Nghiệp tức giận.

 

Vừa rồi Tịch Nghiệp kiên trì muốn tự mình làm sáng tỏ chuyện này, không muốn nước bẩn hắt lên người ta.

 

Anh vừa mới đạt được danh hiệu ảnh đế, tại thời điểm mấu chốt này, mỗi một bước đều có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm. Nếu anh ra mặt làm sáng tỏ, dù làm sáng tỏ thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, thậm chí còn có người tìm hiểu nguồn gốc, đào ra vụ bê bối anh từng là tình nhân của mẹ tôi.

 

Tần Phong bị tức giận cũng rất bình thường, anh ấy biết rõ con đường sự nghiệp của Tịch Nghiệp không dễ dàng cỡ nào.

 

“Để em làm sáng tỏ.” Tôi nhìn Tịch Nghiệp phía cđối diện.

 

Nghe được lời của tôi, đôi lông mày đẹp mắt của anh nhíu lại. Cũng giống như rất nhiều năm qua, anh luôn muốn gánh vác mọi chuyện.

 

Không đợi anh mở miệng, tôi tiếp tục nói: “Đừng xem em là một đứa bé nữa.”

 

“Anh có một người bạn ở nước M.” Tôi cầm kính râm đeo bên tai: “Em là con gái của bạn anh, trở về ký hợp đồng với Tinh Đảo nên cần anh chăm sóc, cho nên phải ở tạm nhà anh một thời gian.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-nuoi-em-ca-doi-co-duoc-khong/3.html.]

Lý do này tôi đã nghĩ kỹ trên đường tới đây, Tịch Nghiệp quả thật có một người bạn ở nước M, tên là Đinh Khắc, chỉ là người bạn đó không có con gái.

 

Tôi không nói ra ngay từ đầu vì cảm thấy làm bạn gái tin đồn của Tịch Nghiệp tốt hơn so với làm con gái của một người bạn.

 

Tôi kéo kính râm xuống, nhìn về phía Tần Phong: “Biết chưa?”

 

Tần Phong sửng sốt.

 

Tôi cầm lấy túi xách, đứng lên đi ra ngoài.

 

“Em đi đâu?” Tịch Nghiệp ở phía sau hỏi tôi.

 

Tôi nhìn lại anh, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên người anh, khiến anh trông giống như một anh hùng cái thế từ trên trời rơi xuống. Chỉ là trong mắt anh hùng cái thế không có tình yêu, chỉ có sự hòa nhã dễ gần không nên thuộc về anh.

 

“Đi ký hợp đồng, em có hẹn người đại diện.” Quấy rầy như vậy, tôi cũng không có cách nào đi thăm mẹ.

 

Lúc tôi đi ra cửa, nghe Tần Phong nói với Tịch Nghiệp: “Con nhóc này trưởng thành rồi.”

 

Phải.

 

Tôi lớn rồi.

 

Không còn là trẻ con nữa.

 

Tôi theo hướng dẫn đến nơi đã đã hẹn với người đại diện.

 

Tôi có chút không giống với những người mới khác, tôi có người đại diện riêng của mình.

 

Chỉ là...

 

Tôi nhìn cô bé Hạ Quả đeo kính kim loại khung tròn trước mặt: “Em đã thành niên chưa?”

 

Khuôn mặt cô bé nhanh chóng đỏ bừng, đưa tay đẩy kính: “Tôi đã tốt nghiệp đại học, vừa qua kỳ thực tập.”

 

Vừa qua kỳ thực tập, liền đến theo tôi.

 

Vậy cô ấy thật xui xẻo rồi.

 

Hạ Quả đi theo sau tôi, nói là muốn tìm hiểu thêm về tôi, để tiện cho công việc sau này.

 

Cuối cùng cô ấy cùng tôi vào một phòng nghỉ, cô ấy đưa quyển sổ trên tay cho tôi: “Dư Mộc, đây là một chương trình giải trí công ty sắp xếp cho cô, cô xem trước đi.”

 

Điều này làm cho tôi có chút ngạc nhiên.

 

Nếu là bình thường, người mới nào có thể ra mắt nhanh như vậy? Hơn nữa không phải dùng phương thức tuyển chọn, mà là tham gia chương trình giải trí.

 

Tôi nhận lấy quyển sổ, nhìn Hạ Quả, lộ ra nụ cười vô hại với cô ấy: “Quả Nhi, chúng ta không xem sổ, bây giờ có chuyện cần xử lý trước.”

 

Hạ Quả thế nào cũng không ngờ, ngay ngày cô ấy vừa chuyển chính thức đã phải đối mặt với sự khiêu chiến như vậy.

 

Cô ấy nhìn tôi biên tập nội dung trên Weibo, đôi mắt hận không thể dính vào điện thoại.

 

“Cô chính là người phụ nữ trong ảnh kia sao?” Cô ấy chớp chớp mắt.

 

 

Loading...