Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ánh Nến Soi Bóng Người - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-09-27 10:28:44
Lượt xem: 373

9

 

Đưa Bạch Uyển Khanh trở về, ta cố tình làm mình dính đầy máu, rồi giả bộ ngất xỉu.

 

Khi tỉnh dậy, Bạch Uyển Khanh không thể chấp nhận việc nhan sắc của mình bị hủy hoại, khăng khăng nói rằng chính ta đã làm hại nàng.

 

Nhìn nàng làm ầm ĩ, Tiểu Xuân lập tức tát thẳng vào mặt nàng, tiếng tát vang dội: “A tỷ ta vì cứu ngươi mà giờ còn đang bất tỉnh, khắp người đều là vết thương, hôm qua thậm chí còn nôn ra máu. Ngươi không biết cảm kích đã đành, còn dám vu oan cho tỷ ấy, ngươi đúng là đồ vong ân bội nghĩa.”

 

Nghe dân làng xì xào bàn tán, Bạch Uyển Khanh đành cúi đầu im lặng, trên mặt đau đớn vì vết thương hở.

 

“Nhị tỷ, ta muốn gặp đại tỷ.” A Cảnh ngồi bên, đột nhiên bật khóc.

 

Hai đứa vừa nói vừa ôm lấy nhau, khóc nức nở như đưa đám, chỉ còn thiếu việc nói ta đã chết.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Uyển Uyển, đừng làm loạn nữa. Chính ta đã cầu xin Niệm Niệm đi cứu nàng, muội ấy liều mạng cứu nàng, sao lại có thể hại nàng chứ?” Hà Phối Chi cũng lên tiếng, giọng đầy khó chịu.

 

Phải nói rằng Tiểu Xuân đúng là cô bé thông minh, mà Hà Phối Chi chính là kẻ trợ thủ đắc lực. Hắn đã giúp ta xóa tan mọi nghi ngờ.

 

Giống như kiếp trước, một trận mưa lớn cùng với việc Thái tử phế truất và Thái tử phi dẫn quân đánh chiếm hoàng thành đã chấm dứt ba tháng dài đằng đẵng của cuộc chạy nạn quy mô lớn.

 

Giờ đây, Thái tử bị phế đã đăng cơ, thiên hạ bình ổn.

 

Các địa phương bắt đầu sắp xếp cho dân lưu lạc. Những ai muốn trở về quê cũ đều được phát ba lượng bạc làm lộ phí. Những người không muốn quay lại có thể cầm hộ khẩu đến huyện nha để khai báo, mỗi người sẽ nhận một lượng bạc, chờ đợi phân bổ.

 

Cuối cùng, trong làng có vài gia đình chọn quay về, còn lại đều được sắp xếp đến thôn Ngũ Phúc, nơi có sông núi bao quanh.

 

Bạch Uyển Khanh, che mặt bằng khăn voan, muốn theo về quê nhưng sờ lên gương mặt đầy sẹo và cánh tay vô lực của mình, cuối cùng không dám lên tiếng.

 

Giờ đây nàng đã là người tàn phế, buộc phải dựa vào Hà Phối Chi mà sống.

 

Chưa kịp ổn định, Hà Phối Chi đã làm loạn đòi đi y quán chữa chân, hắn vẫn chưa từ bỏ giấc mơ khoa cử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-nen-soi-bong-nguoi/phan-8.html.]

 

Dù tân hoàng mới lên ngôi, lúc này đang là thời điểm trọng dụng nhân tài, nhưng mọi thứ đã an bài. Dù hắn có vùng vẫy thế nào cũng vô ích.

 

Tân hoàng hậu cũng là một người tài trí. Là con gái của đại tướng quân, bà đã cùng tân hoàng vượt qua bao sóng gió. Nhờ tình yêu thắm thiết của đế hậu, ngay cả khi hoàng hậu đề xuất cho phép phụ nữ được kinh doanh, lập hộ khẩu, hoàng thượng cũng phá lệ đồng ý.

 

Nhưng đó chưa phải tất cả. Hai năm sau, bà sẽ đưa ra thông báo cho phép nữ giới học y, các dược đồng được tuyển chọn phải có tỷ lệ nam nữ cân bằng, và đều phải qua kỳ thi. Điều này đảm bảo sự công bằng ở mức tối đa.

 

Bà hiểu rõ rằng địa vị của phụ nữ trong thời đại này quá thấp, bị hạn chế quá nhiều. Bằng cách cho họ cơ hội học nghề, bà đã giúp không ít phụ nữ thoát khỏi số phận bị giam cầm trong việc nội trợ, làm lung lay những tư tưởng ăn sâu bám rễ lâu đời.

 

Có thể nói, hoàng hậu chính là tấm gương sáng cho tất cả phụ nữ thiên hạ, là ngọn đèn dù yếu ớt nhưng vẫn kiên cường tỏa sáng trong bóng tối.

 

10

 

Nhà họ Hà rốt cuộc đã chia nhà, ngay sau ngày Hà Phối Chi thành thân. Hai người họ bị chia ra ở riêng, bên ngoài nói là để vợ chồng trẻ sống cuộc sống tự lập.

 

Nhưng một kẻ suốt ngày oán trách số phận không công bằng, chán nản chẳng đạt được gì, một người thì che mặt bằng khăn voan, không dám gặp ai, còn thường xuyên bị lũ trẻ trong làng trêu chọc, chế nhạo. Cộng thêm một bà mẹ yếu đuối, ích kỷ, ba người họ sống cảnh chẳng ai muốn nhìn.

 

Hôm ấy, Tiểu Xuân chạy đến tìm ta, đôi mắt sáng lấp lánh, nàng đưa cho ta một miếng mơ khô rồi vội vã nhét vào miệng ta.

 

“Đại tỷ, ngon không?”

 

“Cũng được, chua chua ngọt ngọt, còn có mùi cam thảo thoang thoảng và một hương vị gì đó khó tả.” Kể từ khi gia đình ổn định, Tiểu Xuân lại bắt đầu chăm chỉ lo việc bếp núc, đột nhiên nàng trở nên say mê chế biến thức ăn đến mức si cuồng.

 

“Vậy đại tỷ có thể giúp muội mang đi bán không? Muội biết tỷ đào thảo dược là để cho A Cảnh đi học, muội cũng muốn giúp đỡ.” Nàng nắm chặt vạt áo, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.

 

Ta hiểu ý, gật đầu đồng ý: “Không vấn đề gì! Bây giờ phụ nữ cũng có thể ra ngoài buôn bán rồi, muội làm bao nhiêu, đại tỷ sẽ cố gắng bán hết cho muội.”

 

Tiểu Xuân vốn ít nói, nhưng nàng luôn biết cách khiến người khác cảm động bởi sự tinh tế của mình. So với Hà Phối Chi miệng đầy đạo nghĩa, Tiểu Xuân khiến người ta vừa thương vừa mến vì quá hiểu chuyện.

 

Mơ khô tẩm cam thảo của nàng thật sự là độc nhất vô nhị, lại thêm tài năng thiên bẩm của Tiểu Xuân, nên dù ta có mang ra chợ huyện bán, một cân giá 26 văn, vẫn có nhiều người mua, chỉ trong một buổi sáng 25 cân đã bán hết.

 

Tiền bạc ngày một nhiều hơn, nhân lúc mùa mơ đang rộ, Tiểu Xuân bắt đầu tăng sản lượng chế biến.

Loading...