Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ánh Nến Soi Bóng Người - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-09-27 10:26:55
Lượt xem: 335

1

 

Khi chết, ta mãi không hiểu nổi tại sao Hà Phối Chi, người luôn hiếu thảo với trưởng bối, thương yêu đệ muội, lại vì một nữ nhân mà từ bỏ cả cốt nhục thân sinh.

 

Gia đình liên tiếp gặp tai ương, kẻ chết, người tàn. Ta dẫn theo nhị thúc và đệ đệ, những người may mắn sống sót, lên kinh thành tìm hắn.

 

Chỉ là ta không ngờ, hắn lại một lần nữa dây dưa với Bạch Uyển Khanh, thậm chí vì muốn để cho nàng được hả giận, hắn mặc nhiên cho phép nàng hãm hại chính muội muội của mình.

 

Ta bị người ta trói trước mặt Bạch Uyển Khanh, bị đè xuống đất, mặt mũi đầy bùn, tóc tai rối bời.

 

Bạch Uyển Khanh, được nha hoàn đỡ đến, đặt chân lên đầu ta, gương mặt méo mó, nói: “Hà Niệm, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta. Từ khi ta bị sỉ nhục, ta đã thề sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

 

Chỉ cần ta giãy giụa, một cây gậy gỗ dài hơn một mét lại nện mạnh vào bụng ta.

 

Tiếng thét thảm thiết thoát ra khỏi miệng, ta cố gắng tránh né, khóc lóc kêu: “Ca ca, Niệm Niệm đau quá…”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Một gậy khác lại giáng xuống.

 

“Ca ca, cứu Niệm Niệm với.”

 

“Ca ca…” Ta co quắp dưới đất, bất lực kêu tên Hà Phối Chi, rồi không thể gắng gượng thêm, miệng phun ra m.á.u tươi đỏ thẫm.

 

“Thật ra ta phải nói cho ngươi biết, Phối lang đã sớm biết các ngươi đến kinh thành, nhưng chàng ấy không muốn gặp các ngươi, và đã giao toàn bộ chuyện này cho ta xử lý.”

 

“Ngươi có biết không? Chính Phối lang đã chuộc ta từ thanh lâu ra. Chàng ấy còn muốn ta trở thành thê tử của chàng ấy, đây chính là đứa con của ta và chàng ấy.” Nàng vừa nói vừa vuốt bụng hơi nhô lên.

 

“Hà Niệm, ngươi phải thừa nhận rằng cả gia đình ngươi cũng không quan trọng bằng ta trong lòng Phối lang. Vì ta, chàng ấy có thể từ bỏ các ngươi, thậm chí để ta bày mưu hại cả nhà ngươi.”

 

Lúc này, ta mới hiểu Hà Phối Chi vẫn luôn căm hận ta, hận gia đình ta. Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng buông bỏ Bạch Uyển Khanh. Hắn cho rằng chính gia đình ta đã khiến hắn không thể ở bên nàng.

 

Nhưng hắn có nghĩ đến không? Nếu không phải Bạch Uyển Khanh có tâm địa bất chính, muốn ta làm thế thân, thì sao nàng có thể tự chuốc lấy quả báo, bị sơn tặc bắt đi?

 

2

 

Nhìn Bạch Uyển Khanh đắc ý, ta ôm lấy suy nghĩ đồng quy vu tận, bất ngờ lao vào nàng, quyết kéo nàng cùng xuống địa ngục.

 

Vì không kịp phản ứng, Bạch Uyển Khanh ngã xuống đất, m.á.u nhanh chóng chảy ra từ hạ thân. Miệng đầy máu, ta cười điên loạn:

 

“Loại người trăm người cưỡi vạn người đạp như ngươi, thì chắc gì đứa con trong bụng ngươi đã là của Hà Phối Chi không?”

 

“Hà Niệm!” Bị nói trúng, Bạch Uyển Khanh nghiến răng nghiến lợi nhìn ta.

 

Bỗng nhiên, nàng ôm bụng, gương mặt đau đớn, rên rỉ: “Phối lang, đau quá… con của chúng ta…”

 

“Uyển Uyển, đừng sợ, ta đây.” Từ phía sau, Hà Phối Chi chạy tới, ôm lấy nàng, mắt đỏ ngầu, liếc nhìn ta như nhìn kẻ đã chết, rồi bế Bạch Uyển Khanh bỏ đi.

 

Ngay khi đại phu vừa rời khỏi, tiếng khóc xé lòng vang lên từ trong phòng, Bạch Uyển Khanh mất đi đứa con, hận ta thấu xương, giận dữ ra lệnh: “Đánh c.h.ế.t con tiện nhân đó, vứt ra ngoài cho chó hoang ăn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-nen-soi-bong-nguoi/phan-1.html.]

“Khoan đã.” Giọng lạnh lùng của Hà Phối Chi vang lên.

 

“Phối lang, con của chúng ta…” Giọng của Bạch Uyển Khanh đột ngột cao vút, tràn đầy phẫn nộ.

 

“Uyển Uyển, ta biết nàng đau buồn, ta cũng vậy. Nhưng ở đây không nên có thêm mạng người chết, ta cũng sợ m.á.u của nàng ta làm bẩn mắt nàng, vậy nên cứ giao cho hạ nhân xử lý.”

 

Ta cứ ngỡ hắn đã hối hận, nhưng hóa ra hắn chỉ sợ m.á.u ta làm bẩn mắt hắn và nơi của hắn.

 

Trước khi bị lôi đi, ta gắng sức hét về phía hắn: “Hà Phối Chi, ta nguyền rủa ngươi không có kết cục tốt, đoạn tử tuyệt tôn, c.h.ế.t không yên ổn.”

 

Vừa dứt lời, tiếng gầm giận dữ của Hà Phối Chi vang lên: “Bịt miệng ả lại cho ta.”

 

Sau khi bị tát mấy cái, miệng ta bị nhét đầy giẻ rách.

 

Trong ngõ nhỏ, gậy gỗ nện xuống liên tiếp, cơn đau thấu xương ập đến từng đợt. Khi cơ thể dần tê liệt, ta nghe thấy tiếng xương gãy vụn.

 

Cố nhịn thở, rất nhanh sau đó, ta nghe tiếng run rẩy của nha hoàn:

 

“Hình như nàng ngất rồi.”

 

“Không phải ngất, nàng đã c.h.ế.t rồi…”

 

Một lát sau, tiếng bước chân nặng nề vang lên, có người hỏi: “Đại nhân nói sao?”

 

“Vứt vào bãi tha ma là được.” Dù ý thức mơ hồ, ta vẫn nhận ra đây là giọng của tùy tùng bên cạnh Hà Phối Chi.

 

Tim ta đau nhói, ký ức về người hắn từng che chở ta như chưa từng tồn tại.

 

Cứ thế, họ đem ta, khi ấy vẫn còn hơi thở yếu ớt, ném qua loa vào bãi tha ma.

 

Khi tỉnh lại, phần thắt lưng của ta đã hoàn toàn bị đánh gãy, m.á.u dưới người đang loang ra. Ta nằm trong vũng máu, thoi thóp chờ chết.

 

Mưa trút xuống, ta nằm trong đống xác thối rữa, không dám cử động, vì chỉ cần nhúc nhích một chút, cơn đau sẽ tăng lên gấp bội.

 

Chờ đợi hồi lâu, một giọng nói non nớt vang lên, A Cảnh loạng choạng chạy tới bên ta, giọng nghẹn ngào: “A tỷ…”

 

“Niệm Niệm…” Nhị thúc, chân đi khập khiễng, bước theo sau.

 

“A tỷ, tỷ đừng ngủ nữa có được không? Hãy cố gắng lên, nhị thúc và đệ sẽ đưa tỷ đi tìm đại phu.” Đôi mắt đệ đỏ hoe, vừa nói vừa muốn cõng ta lên.

 

Nhưng ta đã không còn sức lực để lắc đầu, chỉ có thể thều thào: “A Cảnh, A tỷ sắp đi gặp cha mẹ rồi. Mau cùng nhị thúc rời khỏi đây, đừng quay về thôn Thanh Sơn nữa, Bạch Uyển Khanh sẽ không buông tha cho các ngươi đâu.

 

Vì Bạch Uyển Khanh, Hà Phối Chi đã từ bỏ cả người thân, chính mắt hắn ấy nhìn ta bị đánh chết…”

 

Nước mắt lăn dài nơi khóe mắt hòa cùng máu, ta có thể cảm nhận được sức nóng của cơ thể đang dần rời xa.

 

"A Cảnh, đệ phải cố gắng trưởng thành, cùng nhị thúc bảo vệ chính mình, đừng để sự hy sinh của cả nhà chúng ta trở nên vô ích." Ta vuốt nhẹ mái tóc của đệ, bàn tay dần buông thõng xuống.

 

Khi ý thức dần tan biến, ta tự hỏi, những năm qua, liệu tất cả sự hy sinh của mọi người có thật sự đáng giá?

Loading...