Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ảnh Đế hiện ra từ Photoshop - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-10 10:52:06
Lượt xem: 385

23.

 

Món ăn đầy đủ thịt và rau, sáu món chính và một món canh. 

 

Tôi bày lên bàn và gọi Phó Tri Hành ăn cơm. Anh ấy ăn vài miếng, vẻ mặt có chút buồn bã. 

 

"Sao vậy? Không ngon à? Tôi đã nói là biến ra cho anh thì tốt hơn..." 

 

Anh bỏ vào miệng một miếng rau cải.

 

"Không phải, rất ngon. Đã lâu rồi tôi không được ăn món ngon như vậy, hơn nữa lại vào đúng ngày sinh nhật của tôi."

 

"Vậy thì tốt rồi... Cái gì? Sinh nhật của anh à?"

 

Tôi nhìn các món ăn trên bàn, bỗng cảm thấy có chút đơn giản. Ngôi sao lớn ngày thường sinh nhật hoành tráng lắm, bây giờ uỷ thân đi theo tôi lại chỉ có thể ăn mấy món ăn gia đình. 

 

"Anh đợi chút."

 

Tôi nhanh chóng mang ra một cái bánh kem, cắm nến và tắt đèn.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

"Nào, ước đi~"

 

Phó Tri Hành nhìn ngọn nến nhảy múa thật lâu, lâu đến mức tôi mơ hồ nghĩ rằng anh ấy có nước mắt trong mắt.

 

"Tống Du Du, em có điều ước nào không?"

 

Còn cả việc chia sẻ điều ước nữa à.

 

Tôi chống cằm, cùng nhìn.

 

"Tôi muốn có một gia đình."

 

24.

 

Ba mẹ tôi ly dị khi tôi còn nhỏ, mỗi người họ lập gia đình mới. 

 

Sau khi trưởng thành, họ không còn quan tâm tôi nữa, để tôi tự sinh tự diệt. 

 

Tôi đã sống một mình quá lâu, lâu đến mức tôi quên mất cảm giác có người trong nhà là như thế nào.

 

Phó Tri Hành ở nhờ nhà tôi mấy ngày này, tuy có ồn ào nhưng tôi lại đặc biệt trân trọng. Tôi không quan tâm đến thân phận của anh ấy, chỉ cảm thấy rằng sau giờ làm về nhà có người nói chuyện với mình thật tốt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-de-hien-ra-tu-photoshop/chuong-7.html.]

Dù điều này chỉ là tạm thời, tôi cuối cùng cũng sẽ trở lại sự yên tĩnh và lạnh lẽo. 

 

Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để nhớ về khoảng thời gian này.

 

Phó Tri Hành thổi tắt nến.

 

"Chúc điều ước của em sớm thành hiện thực."

 

Tôi chân thành cảm ơn.

 

"Còn anh? Điều ước của anh là gì? Để tôi xem có thể biến ra cho anh không."

 

"Tôi muốn làm đạo diễn."

 

Làm đạo diễn? Cái này biến kiểu gì được má?

 

Tôi có chút ngớ người.

 

25.

 

"Muốn làm thì làm thôi, chuyện nhỏ như thế mà ảnh đế cũng coi là điều ước sao?"

 

"Công ty không cho."

 

Phó Tri Hành rót đầy một ly rượu Lafite 1982 mà tôi biến ra. Tôi đưa ly ra hiệu cho anh ấy rót cho tôi một ly. Nhìn có vẻ khá ngon.

 

"Tại sao không cho? Họ không phải đều phải nịnh anh sao?"

 

"Họ muốn tận dụng tối đa giá trị của tôi trong thời gian nghề nghiệp có hạn. Hơn nữa người quản lý của tôi có ham muốn kiểm soát rất mạnh."

 

Tư bản tàn nhẫn thế sao? Giống như ông chủ bóc lột của tôi vậy. Nhưng anh ấy không giống tôi.

 

"Anh đâu thiếu tiền, không vui thì giải hợp đồng đi!"

 

"Giải hợp đồng? Giải hợp đồng..."

 

Phó Tri Hành lẩm bẩm vài câu, ánh mắt lay động, đột nhiên ngã xuống bàn, để lại một câu.

 

"Trời ạ... rượu em biến ra là rượu giả à?"

 

Tôi cũng ngã xuống ngay sau đó.

 

"Tôi có uống đâu, tìm bừa cái hình rồi biến ra thôi..."

Loading...