Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Ấy Trong Sáng Như Vậy - Chương 5: Cậu kỹ sư trưởng không học hành đàng hoàng.

Cập nhật lúc: 2024-08-31 00:26:44
Lượt xem: 3,162

5.

Tôi và chồng tay trong tay bước vào viện nghiên cứu. Trên đường đi rất nhiều người chào hỏi, gọi tôi là "chị dâu" và gọi anh là "Tổng Giám đốc Trần". 

Tôi đứng bên anh mỉm cười duyên dáng, không làm anh mất mặt.

Anh đẩy cánh cửa bên trong văn phòng, đó là một căn phòng đơn, có một chiếc giường đơn sạch sẽ.  

"Đói thì gọi đồ ăn, người bên ngoài sẽ giúp em mang vào.”

“Mệt thì ngủ, ga giường và chăn mới được thay mấy hôm trước."  

Tôi hài lòng gật đầu: "Vậy nếu em nhớ anh thì sao?"  

Anh không ngờ tôi sẽ nói thế. Nhưng lại thật sự suy nghĩ về giải pháp.  

Anh tháo đồng hồ ra, đeo vào cổ tay tôi, nói thời gian của anh đã giao cho tôi giữ.  

Tuyệt chiêu của chồng tôi, rất ngây thơ.  

Tôi tiễn anh ra cửa văn phòng, lưu luyến vẫy tay chào.  

Sau đó quay lại đi một vòng quanh văn phòng của anh, ngoài sách ra chỉ toàn huy chương và cúp. Tủ kính chủ yếu là giải thưởng tập thể, còn giải cá nhân của anh, tôi phải vất vả lắm mới tìm thấy ở tầng dưới cùng của giá sách.  

Anh vừa có tài, vừa tốt bụng, tôi thật sự nhặt được bảo bối rồi.  

Tôi chọn một tư thế vừa thoải mái lại tao nhã, bắt đầu chơi điện thoại. Ban đầu định mở trang web màu hồng đó để nghiên cứu tiếp. Nhưng đây là nơi công cộng, tiếc là phải từ bỏ.  

Đang chán thì điều thú vị tự tìm đến cửa.  

Người trực tiếp xông vào.  

Một cô gái mặc váy mỏng màu đen, tóc uốn lượn sóng, khung xương nhỏ nhắn, trông chẳng có da thịt mấy.

Là kiểu người dễ khiến người khác có cảm giác muốn bảo vệ.  

Cô ấy nhìn tôi cười mỉm: "Anh Trần vẫn chưa về à?"  

Tôi đáp lại bằng nụ cười tương tự: "Ừ."  

Cô ấy quan sát tôi: "Chị là chị dâu phải không?"  

Tôi bắt chước y hệt hỏi lại: "Cô là sư muội của Trần Chân đúng không?"  

Cô ấy ngượng ngùng: "Vâng, anh Trần kể cả điều đó với chị à?"  

Tôi đứng lên, cao hơn cô ấy cả một cái đầu.  

Cô ấy bị bóng tôi phủ lấp, hoảng sợ: “Chị dâu, chị... chị định làm gì?"  

Tôi không nói hai lời ôm chặt lấy cô ấy, còn vỗ mạnh hai cái vào bờ vai gầy guộc của cô ấy:  

"A Hân à, cảm ơn cô, cảm ơn cha cô, cảm ơn cả gia đình cô.”

Nếu không có các người, Trần cũng không thể lành lặn kết hôn với tôi, tôi cũng không thể sống hạnh phúc với anh ấy!"  

Tôi buông cô ấy ra.  

Cô ấy vẫn giữ tư thế phòng thủ.  

Tôi hăng hái tiếp tục dùng tình yêu cảm hóa cô ấy: “Cô yên tâm, A Hân.”

Tôi và Trần sẽ luôn coi cha cô là cha mình, sẽ luôn coi cô là em gái!"  

Cô ấy như quả bóng bị đ.â.m thủng, khí thế lúc vào bị xẹp thấy rõ:  

"Không cần nói với tôi những điều này, tôi sẽ không phá hỏng cuộc hôn nhân của các người. Tôi chỉ là không chịu được…”

Cô ấy liếc nhìn tôi, không nói tiếp.  

Tôi tiếp lời thay cô ấy.  

"Cô không chịu được việc một cô con gái nhà giàu mới nổi như tôi cưới anh ấy, thấy tôi không xứng với anh ấy?"  

Cô ấy mím môi không nói.  

Tôi hiểu rồi.  

"Chúng ta cùng nghĩ như nhau, tôi cũng thấy mình không xứng với anh ấy.”

“Như cái kẹp sắt han gỉ trong lò bếp sánh với nồi cơm điện thông minh trong căn bếp cao cấp, hoàn toàn là một sự kết hợp sai lầm vượt qua nền văn minh."  

Cô ấy nhìn tôi hai lần: "Chị... đừng tự hạ thấp mình như vậy."  

Cô gái này vẫn còn tốt bụng.  

Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện ra một điều không ổn.  

Chiếc ghế trong văn phòng có bánh xe. Ban đầu cô ấy chỉ cách tôi mười bước, giả vờ tự nhiên dùng chân làm mái chèo, ghế ngày càng gần tôi.  

Khi ghế sắp chạm vào chân tôi, cô ấy mới khó khăn nói:  

"Tôi biết chị là chủ một câu lạc bộ mô tô, cẩn thận giữ mạng một chút, đừng để sư huynh phải làm góa vợ... Ừm, thực ra chị không cẩn thận cũng được, như vậy tôi có thể…”

"Cô yên tâm, tôi sẽ cùng sư huynh của cô đua xe. Chúng tôi, hai vợ chồng nhất định sẽ cùng hưởng phúc, cùng chịu khổ!"  

Cô ấy nghiến răng, vẻ mặt không cam lòng.  

Còn muốn nhòm ngó chồng tôi à?  

Hừ, cho cô xem thế nào gọi là biết khó mà lui này!

Tôi nắm chặt hai đầu tay vịn của ghế, dùng nội lực đẩy mạnh ra ngoài. Ghế cùng cô ấy trở thành một thể, vừa quay vòng vừa lăn xa khỏi tôi.  

Đúng lúc đó, Trần Chân mở cửa bước vào.  

May Lý Hân là người giữ chữ tín. Không nhân cơ hội vu khống tôi, mà chỉ loạng choạng hai bước tại chỗ.  

Tóc rối bù, ánh mắt mơ màng nói với Trần Chân:  

"Chị dâu không bắt nạt em đâu, bọn em đang chơi trò ghế quay. Em thắng rồi, rất vui."  

Cô ấy vừa nói vừa vịn tường đi ra ngoài.  

Bóng dáng khiến người ta đột nhiên dấy lên cảm giác xót xa. 

Còn Trần Chân thì không chút do dự đóng cửa lại.  

Anh không chất vấn tôi, dọn dẹp bàn, từ sau lưng biến ra món cơm tôi yêu thích nhất.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-ay-trong-sang-nhu-vay/chuong-5-cau-ky-su-truong-khong-hoc-hanh-dang-hoang.html.]

Tôi ngạc nhiên: "Sao anh biết được?"  

"Có những điều về em, anh biết còn nhiều hơn em tưởng."  

Tôi ôm ngực: "Nói đi, còn điều bất ngờ nào mà Trẫm chưa biết không?"  

"Bất ngờ mà nói trước thì không còn là bất ngờ nữa."  

"Anh nói đúng!"  

Tôi nhiệt tình bóc hai phần cơm ra, cầm đũa xoa xoa, đảm bảo không có mảnh vụn nào rồi đặt vào tay anh, nghĩ lại vẫn muốn giải thích:  

"Lúc nãy em thực sự không bắt nạt Lý Hân, cô ấy…”

"Ừ, anh nghe thấy rồi."  

"Anh nghe lén?"  

"Không phải. Anh ở ngoài cửa văn phòng của mình, nghe vợ mình nói chuyện với người khác, sao lại là nghe lén?"  

Ồ?  

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Anh gọi tôi là "vợ"...  

"Ồ... Vậy anh nghe thấy gì?"  

Anh bình tĩnh trả lời: "Kẹp sắt với nồi cơm điện, vượt qua hai nền văn minh."  

Trình độ nghe lén cũng khá cao.  

Hai câu đó chính là tinh túy của cuộc trò chuyện.  

Tôi vô tình buồn rầu: "A Trần à, anh có thấy em không xứng với anh không?  

“Dù sao em cũng chỉ là chủ một câu lạc bộ. Tiền vốn là ba em cho, đã lỗ nhiều năm không có lợi nhuận.”

“Dù em có thể coi như tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, nhưng so với anh thì như cọng lông so với đống cỏ. Thời gian dài về sau, anh có chán ghét em không?"  

Anh đặt đũa xuống, vẻ mặt không giống giả vờ, như lúc anh thề "Tôi đồng ý" trong lễ cưới, kiên định như vậy.  

"Em có ước mơ, anh rất thích."  

Nghe rõ chưa? Mọi người, anh ấy nói anh ấy thích tôi!  

Tôi ngay lập tức đặt đũa xuống, như được tiêm m.á.u gà, vỗ bàn đứng dậy: "Anh ở lại đây đừng động đậy, đợi em một chú.”

Nửa tiếng sau.  

Tôi cưỡi chiếc xe mô tô màu sen yêu thích nhất của mình, tại cửa viện nghiên cứu trang trí sang trọng, cướp đi kỹ sư trưởng Trần mặc áo sơ mi trắng quần đen.  

Giờ cao điểm tan làm đã qua, tôi rẽ vào đường tắt, vòng vào khu biệt thự gần đó, lái chậm hơn một chút.  

Trần Chân nghi ngờ: "Ở đây có đường đi sao?"

Tôi tự mãn hét lên: "Không ngờ đúng không? Gần đây khu này đã giải tỏa, làm mới một con đường.”

Trong bóng đêm, trên vỉa hè bên đường có vài người đang đi dạo.

Một đứa trẻ reo lên: "Wow, anh chị kia ngầu quá~"

Một người lớn trách mắng: "Con, học cái tốt thì không học, lại học cái xấu, chạy xe kiểu này đều là những người trẻ không chịu học hành đàng hoàng, con đấy…”

Tiếng chỉ trích dần xa: “Cậu kỹ sư trưởng từng không học hành đàng hoàng" lại ôm chặt eo tôi hơn.

Tôi lớn tiếng nói: "Xin lỗi nhé chồng, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh bị nói là học kém nhỉ?"

Qua hai chiếc mũ bảo hiểm, giọng anh có chút nghẹt, nhưng vẫn có thể nghe ra sự vui vẻ:

"Ừm, đây cũng là lần đầu tiên anh ngồi lên một chiếc xe ngầu như thế này, điều mà anh đã mơ ước từ lâu."

Tôi hỏi: "Á? Mơ cái gì cơ?"

Anh trả lời: "Mơ ước từ lâu."

Tôi hiểu lầm: "Rượu á, anh muốn uống rượu gì?"

Anh im lặng: "…”

Tôi giảm tốc độ định nghe kỹ hơn, nhưng khi hỏi lại anh lại không trả lời.

Sau một thời gian ở bên nhau, tôi không còn sợ anh giận nữa, chỉ nghĩ anh không muốn lặp lại.

Lúc chuẩn bị tăng tốc, tôi bỗng nhìn thấy một bóng người to khỏe, rất quen thuộc, đứng bên cái cây lớn phía trước.

Ông già cầm một tay que kem, tay kia giữ dây xích chó, cuối dây là một chú chó Alaska to lớn.

Hai người một chó, đang thong thả dạo bước trên lối đi bộ. Người là một bệnh nhân tiểu đường, còn chó thì là một chú chó béo phì.

Tôi đỗ xe vào chỗ đậu xe bên đường, kéo Trần Chân cùng chờ sẵn.

Ông già đang trò chuyện với chó.

"Con yêu, từ khi chị mày đi rồi, cuộc sống của ba thật sự là quá tuyệt vời! Tối nay muốn ăn gì, xương ống hầm hay canh xương ống?"

"Gâu gâu…”

"À? Mày nói thừa cân không ăn được hả? Đừng lo, ba chiều mày mà. Ăn một hai bữa thôi, không sao đâu. Chị mày toàn lo lắng vớ vẩn... Ưm? Ấy da…"

Tôi giật lấy que kem trong tay ông già.

Ông ấy trừng mắt: "Mày! Cái con…”

Đang mắng dở, ông nhìn thấy người đứng cạnh tôi, thái độ thay đổi hẳn.

"Ấy da, em rể Chân cũng ở đây hả?"

Ông già này chắc là say kem rồi, dám gọi con rể là anh em.

Trần Chân hiếm khi có khoảnh khắc do dự như thế này.

Tôi liền cướp lời: "Đúng vậy, anh Châu, thật là trùng hợp."

Ông ấy mắng: "Mày gọi tao là gì? Cái đứa con bất hiếu này!"

Hừ. Bất hiếu ấy còn ở phía sau kìa.

Tôi lấy từ cốp xe ra một túi rác, trước mặt ông ném que kem vào đó, còn xoa xoa vài lần cho đứt luôn sự thèm thuồng.

Sau đó còn kéo theo Trần Chân, lôi “đứa con ngoan” mà ông Châu vừa dắt đi dạo về nhà.

Loading...