Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Ấy Trong Sáng Như Vậy - Chương 3,4: Anh gọi tôi là gì?

Cập nhật lúc: 2024-08-31 00:25:51
Lượt xem: 3,388

3.

Đây là lần đầu tiên tôi hôn một người đàn ông.  

Rất vụng về, cũng rất lúng túng.  

Không ngờ anh cũng không thành thạo.  

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau, môi chạm môi, hơi thở quấn quýt.  

Khi tách ra, cả hai đều thở hổn hển.  

Trong phòng tắm đầy hơi nước mờ mịt. Tôi hỏi thẳng thừng: "Anh đã từng hôn ai khác chưa?"  

Anh nhanh chóng trả lời: "Chưa."  

"Vậy anh có biết cách không?"  

Anh nhíu mày: "Có thể thử lại lần nữa."  

Tôi vụng về nhón chân ngồi lên bồn rửa mặt, anh nắm lấy tay tôi đang run rẩy trong không trung, cùng trở về phòng, kéo chăn lên rồi tắt đèn.  

Cơn say đã gần tan hết, đến thời điểm quan trọng, tôi – kẻ chỉ giỏi nói lý thuyết – lại trở nên nhút nhát.  

Xung quanh tối đen, tôi thu mình trong chăn ấm áp, hỏi ngập ngừng:  

"Vợ chồng nhà người ta có phải cũng như vậy không?"  

"Anh chưa nghiên cứu về lĩnh vực này, để khi nào có thời gian, anh sẽ..."  

"Không, không cần đâu... thời gian đó, tốt hơn là nghiên cứu cái gì khác."  

"Được."  

Ngày hôm sau.  

Trời đã sáng hẳn, bên cạnh không có ai.  

Tôi ôm chăn cười ngốc một lúc rồi mặc quần áo, từ từ bước ra khỏi phòng.  

Chồng tôi ngồi trên ghế bập bênh, tay cầm cuốn sách, trông rất bình yên. Bên cạnh là cửa sổ lớn đón nắng, ánh sáng không ngần ngại chiếu rọi khắp người anh.

Tôi nhìn đến ngây người, trong đầu chỉ có một câu: 

"Chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể mạo phạm."  

Cơn say đêm qua đã hoàn toàn tan biến, con người nhút nhát thật sự của tôi hiện rõ, vụng về vẫy tay chào anh ấy.  

"Buổi sáng tốt lành, A Trân."  

"Buổi sáng tốt lành, cô Chu."  

Tôi sững sờ.  

Anh gọi tôi là cô Chu?  

Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, chồng tôi gọi tôi là cô Chu?  

Trong lúc tôi còn đang ngẩn ngơ thì anh đã vào bếp, làm hai bát mì thịt băm rau xanh, rất cầu kỳ.  

Tôi ăn ngon lành nhưng lại cảm thấy cực kỳ trống vắng.  

Sau bữa ăn, tôi đòi rửa bát thì Trần Chân đẩy tôi ra khỏi bếp, lịch thiệp nói:  

"Cô Chu, cô nghỉ ngơi một lát đi."  

Đã kết hôn rồi, ai cần anh lịch thiệp nữa chứ!  

Tôi cảm thấy vô cùng thất vọng, bước vài bước trong vô thức rồi thả mình xuống ghế sofa, lo lắng nhắn tin cho cô bạn thân:  

"Chồng tớ gọi tớ là cô Chu, anh ấy không coi tớ là vợ, không thích tớ sao?"  

"Chẳng phải cách gọi đó rất tinh nghịch đáng yêu sao? Thế này đi, kể cho tớ nghe tối qua thế nào? Tớ sẽ tính cho cậu."  

Tôi trung thực kể lại toàn bộ tình hình tối qua cho cô ấy.

Cô bạn thân lại chế nhạo tôi: "Cậu đúng là chỉ được cái to x/ác. Chê nha!” 

Tôi tức tối gửi một loạt dấu chấm than: "Vậy tớ phải làm gì đây?"  

"Bình tĩnh, đợi một lát."  

Tôi nắm chặt điện thoại, lo lắng đợi.  

Không lâu sau, cô ấy gửi cho tôi vài đường link.  

Tôi lập tức mở ra.  

Trang web có thiết kế hồng hồng, mang phong cách dễ thương. Nhưng nội dung thì... không dễ thương lắm.  

Tôi chỉ mới đọc lướt vài dòng, mặt đã đỏ bừng. 

Đúng lúc đó chồng tôi rửa bát xong, từ bếp đi tới chỗ tôi.  

Trong lúc cấp bách, tôi hành động ngớ ngẩn, tắt màn hình điện thoại rồi ném nó sang một bên.  

Động tác rất lớn, chẳng khác nào viết rõ trên mặt: 

"Tôi đang làm chuyện xấu."  

Chồng nhìn tôi lo lắng: "Có chuyện gì vậy?"  

Tôi chạm vào mũi: "Điện... điện thoại nóng quá, em cầm không nổi."  

Anh ấy gật đầu: "Vậy em có muốn làm gì khác không?"  

Tôi chỉ tay ra ngoài nắng, ngập ngừng nói:  

"Bây giờ sao?"  

"Ừm."  

Chuyện tiếp theo thì... nằm ngoài dự đoán…

Anh ấy. Thân thiện. Giơ cuốn sách của mình lên…  

"Cô Chu, có muốn xem tài liệu một lát không?"  

?  

Vậy là vào ngày thứ hai của cuộc hôn nhân ngọt ngào này. Tôi và chồng mới cưới cùng nhau nằm trên ghế sofa, ngọt ngào xem các tạp chí chuyên ngành.  

Toàn là tiếng Anh, toàn là học thuật.  

Nếu để mấy cô bạn vô tích sự của tôi biết, chắc chắn họ sẽ cười vào mặt tôi!  

Anh nhận xét: "Bài viết này rất thú vị."  

Tôi ôm eo anh, gật đầu đồng ý: "Thật sự rất thú vị."  

Anh hỏi: "Cụ thể là chỗ nào thú vị?"  

Tôi sững người, không trả lời nổi nửa chữ.  

Đầu óc chạy quá nhanh, nó dễ bị lạc lối.  

Đoạn nội dung vừa đọc hiện lên mơ hồ trong đầu tôi. Thôi thì coi như… đây là bước đệm phá băng cho vợ chồng mới cưới đi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-ay-trong-sang-nhu-vay/chuong-34-anh-goi-toi-la-gi.html.]

Tôi hạ quyết tâm, giơ tay nắm lấy cổ áo sơ mi của Trần Chân: "Em không biết đâu, chồng à, anh dạy em đi, được không?"  

"Cô Chu, em đừng như vậy..."  

Hừ!  

Còn dám gọi là cô Chu sao?  

Tôi dứt khoát xoay người kéo anh đi.

Cuốn sách trong cơn hỗn loạn rơi xuống đất, lật qua lật lại.

4.

Sấm rền mà mưa chẳng bao nhiêu.  

Đại sự vẫn chưa được giải quyết.  

Điện thoại trên bàn trà của anh reo lên. Lúc đó chúng tôi đang di chuyển về phía phòng ngủ.  

Cả hai cùng nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn trà, đối diện nhau trong im lặng.  

Tôi thở dài, cứng rắn nhảy ra khỏi vòng tay anh, tự tay đưa điện thoại cho anh.  

"Có thể là chuyện quan trọng đấy."  

Quả thật tôi đã đoán đúng, đó là chuyện quan trọng.  

Phía bên viện nghiên cứu có vấn đề với dữ liệu, họ cần anh qua đó.  

Trần Chân thay quần áo, trước khi ra ngoài còn bày tỏ sự áy náy: "Anh sẽ xử lý công việc nhanh nhất có thể rồi về ngay."  

Nhưng đến khi anh về thì đã là đêm khuya.  

Tuần trăng mật của anh chỉ có ba ngày.  

Sáng sớm hôm sau anh lại nhận điện thoại, lại phải xin lỗi tôi.  

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tôi cắt lời anh: "Em có thể đi cùng anh không?"  

Vài phút sau, tôi đã ngồi vào ghế phụ bên cạnh anh. Trên đường đi, điện thoại của anh reo liên tục, anh không ngần ngại mà sử dụng loa Bluetooth trong xe để nghe.  

Những cuộc gọi đầu tiên là những giọng nói thô kệch, báo cáo tình hình cho anh.  

Đến cuộc gọi cuối cùng, một giọng nữ trong trẻo bất ngờ vang lên:  

"Anh Trần Chân, khi nào anh tới vậy? Mới một ngày không gặp mà em đã nhớ anh rồi!"  

Lúc đó tôi đang dựa lưng vào ghế, thong thả cầm điện thoại nhắn tin cho cô bạn thân thảo luận về kế hoạch phá băng của vợ chồng tôi.  

Nghe thấy giọng nói nũng nịu đó, tôi lỡ tay làm rơi điện thoại xuống cửa xe, để nó lăn lóc xuống dưới chân.  

Trần Chân lo lắng liếc nhìn tôi, đáp lại cô gái kia với giọng điềm đạm.  

"Lâm Hân, anh đã nói với em rất nhiều lần. Anh đã kết hôn rồi."  

Đầu dây bên kia cười khúc khích. "Em biết mà, sao nào? Em gọi là anh trai, chứ có gọi là chồng đâu~"  

Gọi là chồng?  

Cô ta cũng dám nghĩ chuyện đó thật đấy hả!

Tôi nhặt điện thoại lên, lạnh lùng rít qua kẽ răng: "Đừng lo, anh trai của cô sắp đến rồi."  

Xe đi vào bãi đỗ xe ngầm. Ánh sáng tối dần, đầu dây bên kia cũng im lặng vài giây trước khi cúp máy.  

"Tu...tu...tu..."  

Không gian trong xe trở nên im lặng.  

Trần Chân dừng xe, tháo dây an toàn nhưng không vội bước xuống.  

"Cô Chu…”

Tôi giận dữ, bất chấp tất cả không quan tâm đến hình tượng mới cưới, cũng không quan tâm đến kế hoạch phá băng từng bước, tôi không nhịn được mà hét lên với anh:  

"Gọi tôi là vợ!"  

Anh khựng lại: "Vợ."  

Trong lòng tôi vui sướng nhưng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không đáp lời.  

Anh nghiêng người lại gần, tôi miễn cưỡng nhắm mắt lại.  

Đợi mãi mà chỉ nghe thấy một tiếng "cạch" nhỏ.  

...  

Hóa ra chỉ là anh tháo dây an toàn cho tôi thôi sao?  

Tôi đã nhắm mắt rồi, vậy mà chỉ tháo dây an toàn thôi sao?  

Tôi phát điên.  

Anh quả nhiên không thích tôi!  

Tôi buồn bã nhìn anh, anh cũng nhìn lại tôi, bắt đầu giải thích:  

"Cô ấy tên là Lâm Hân, là con gái của thầy hướng dẫn thạc sĩ của anh.”

"Anh đã nói rõ ràng với cô ấy là anh đã kết hôn và rất hạnh phúc. Nhưng cô ấy vẫn không muốn thay đổi, điều này làm anh rất khó xử."  

Hóa ra còn có mối quan hệ như vậy sao?  

Tôi hậm hực hừ một tiếng: "Không phải cô ta đã từng cứu mạng anh chứ?"  

"Người cứu mạng anh không phải là cô ấy."  

Tôi sững người.  

"Chính là thầy giáo đã cứu anh."  

Anh chỉnh lại mấy lọn tóc lòa xòa bên thái dương tôi, giọng dịu dàng:  

"Lúc anh còn học thạc sĩ, anh đã thức nhiều đêm liền vì một bộ dữ liệu, đến mức kiệt sức ngất xỉu trong phòng thí nghiệm. Tòa nhà đó nằm ở nơi hẻo lánh, bình thường sẽ không có ai đến.”

"Nhưng hôm đó thầy lại đến, ban đầu chỉ định khuyên anh về nghỉ ngơi. Không ngờ chuyện xảy ra ngoài ý muốn, thầy đã cứu mạng anh.”

"Thầy đã gần 60 tuổi, tự mình cõng anh đến bệnh viện bằng xe riêng, thậm chí còn bị trật lưng... Khi biết bố mẹ anh ở nước ngoài, những năm sau đó, thầy đã chăm sóc anh rất nhiều.”

"Nhưng em yên tâm, vợ à." Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy chân thành: “Anh sẽ không nói thêm một câu nào với Lâm Hân nữa."  

Tôi an tâm.  

Vợ anh đây, chắc chắn yên tâm mà!  

Là tôi đã nghĩ bậy, là tôi đáng chết...  

Có một người chồng biết cách giải thích như vậy, còn gì để mà không an tâm chứ?  

Tôi cảm thấy vô cùng hối hận, dang tay ôm lấy anh, hôn nhẹ lên má anh:  

"Anh cứ xã giao bình thường với Lâm Hân, đừng vì em mà mang tiếng vong ân bội nghĩa.”

"Cô Chu, em thật là hiểu chuyện, anh…"  

Tôi nghiêm mặt: "Anh gọi tôi là gì?"  

Tai anh đỏ bừng, nghiêm túc: "Không gọi nhầm đâu, vợ à."

Loading...