Chạm để tắt
Chạm để tắt

ANH ẤY KHÔNG HOÀN HẢO - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-18 16:49:21
Lượt xem: 1,425

Trì Ngôn Triệt thực sự đã nói với Vân Lan về mối quan hệ của chúng tôi. 

 

Điều mà Vân Lan nghĩ là trong ba năm nữa, chúng tôi nhất định sẽ chia tay. 

 

Mối quan hệ này sẽ không ảnh hưởng tới khả năng tôi được làm học trò của bà. 

 

Còn Trì Ngôn Triệt... Anh ấy nói dứt khoát là không thể và để tránh bị nghi ngờ, nhưng - có khả năng nào... chỉ là đoán thôi... Anh ấy nghĩ là trong ba năm nữa, chúng tôi nhất định sẽ ở bên nhau? 

 

Nhận ra điều này, lòng tôi chợt rung động. 

 

Kiềm chế, kiềm chế. 

 

Đừng ảo tưởng, đừng tự cho mình là đúng, đừng đoán bừa. 

 

Mặc dù, nhưng.

 

Chính anh ấy đã nói như vậy trước tiên. 

 

Cho dù tôi có hiểu lầm thì anh ấy cũng là người khiến tôi hiểu lầm trước! Đó không phải lỗi của tôi. 

 

Trong trường hợp này... "Anh nghĩ là tôi sẽ kết hôn với anh sao?" Tôi hỏi thẳng. 

 

Xe dừng lại khi đèn đỏ. 

 

Anh nhìn thẳng về phía trước không nói gì. 

 

"Chỉ có kết hôn thì mới phải tránh nghi ngờ. Nếu chưa kết hôn thì không cần tránh nghi ngờ. Anh muốn sau này tôi tránh khỏi nghi ngờ hay không?" 

 

Loại can đảm này, hoặc là không có hoặc có đầy đủ. 

 

Lúc này, lòng dũng cảm của tôi có thể gọi là mập mạp và cường tráng.

 

18.

 

Đèn đỏ đếm ngược vẫn tiếp tục. 

 

Sự im lặng trong xe bị phá vỡ bởi giọng nói ấm áp của Trì Ngôn Triệt. 

 

“Sự lựa chọn là của em, tôi nghĩ gì không quan trọng,” anh nói. 

 

“Không.” Tôi bỏ đi sự phục tùng của mình, nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm nghị: “Suy nghĩ của anh rất quan trọng, tôi cần biết anh là vị cứu tinh từ thiên đường hay một loại số phận nào khác.” 

 

Nếu là cứu tinh, tôi sẽ rất cảm kích mà tìm cách báo đáp.

 

“Nếu là duyên phận… 

 

Dù tôi còn trẻ, dù không có gì, tôi cũng sẵn sàng dốc hết sức mình để bắt được anh ấy. 

 

Chỉ còn vài giây nữa là hết đèn đỏ. 

 

Trì Ngôn Triệt đưa tay về phía tôi. 

 

Những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh tóc tôi, sự dịu dàng trong mắt anh nhạt đi rất nhiều, thay vào đó là bóng tối mà tôi không thể hiểu được. 

 

“Em không cần phải cảm ơn anh.” Giọng nói của anh có chút lười biếng, mỉm cười lẩm bẩm: “Chỉ cần em không sợ, vậy là đủ rồi.” 

 

Đây là loại câu trả lời gì?

 

19.

 

Nếu lúc đầu tôi cảm động trước sự dịu dàng của anh ấy thì bây giờ, tôi không hài lòng với sự dịu dàng hoàn hảo đó. 

 

Tôi luôn hy vọng anh ấy có thể có những cảm xúc khác đối với tôi. 

 

Điều này có bình thường không? 

 

"Có bình thường không...?" Nghê Đoá nhìn trái nhìn phải. 

 

"Vậy... phải không?" Sở Sở cũng nhìn quanh. 

 

Ký túc xá 1128, toàn người độc thân. 

 

Đúng lúc ba người chúng tôi nhìn nhau, Văn Tuệ cười khẩy, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Hạng nhất chuyên ngành chỉ có thể dạy cậu kiến thức viết văn; hạng nhất siêu thoại idol chỉ có thể chứng minh cậu là người giỏi thổi phồng mọi chuyện; trò chơi xếp hạng đầu tiên trong bảng xếp hạng sức mạnh chiến đấu chỉ có nghĩa là cậu nghiện Internet và không thể tự giúp mình vào thời điểm quan trọng, không có ai hữu ích.” 

 

Thành tích đứng nhất, tôi xấu hổ cúi đầu.

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Siêu thoại đứng nhất, Nghê Đoá dùng ngón tay vẽ những vòng tròn trên bàn. 

 

Trò chơi đứng nhất, Sở Sở huýt sáo, ngẩng đầu nhìn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-ay-khong-hoan-hao/chuong-7.html.]

 

“Quên đi, tôi không hy vọng cậu có thể thành công.” 

 

Văn Tuệ đứng dậy, lấy chồng sách cao nửa mét trên bàn xuống, đặt lên chiếc bàn vuông nhỏ. 

 

“Đây là những cuốn tiểu thuyết lãng mạn tôi đã đọc trong tháng này. Chúng chỉ là một giọt nhỏ trong thế giới sách của tôi. Với kiến thức dự trữ của tôi, vấn đề của Thời An có thể dễ dàng giải quyết.” 

 

Tôi ngồi thẳng dậy chân thành hỏi: “Vậy đáp án là. .." 

 

"Đã thích thì mạnh dạn đi." Văn Tuệ vỗ mạnh vào vai tôi. 

 

Tôi mở to mắt: “Kết luận của cậu quá xa vời phải không?” 

 

“Nếu không thì sao?” Văn Tuệ cười, “Cậu không biết rằng sự thay đổi suy nghĩ này là vì cậu muốn nhiều hơn sao?” 

 

"..." Tôi không nói nên lời. 

 

"Cậu..." Văn Tuệ mím môi, nghiêm nghị nói: "Chúng ta đều biết xuất thân cùng gia thế của cậu, Thời An, cậu thiếu tình yêu, thiếu sự bảo vệ, không có cảm giác an toàn, cậu là người cô độc trên thế giới này, khát vọng sự ấm áp này, nên cậu sẽ cảm động trước sự dịu dàng của anh ấy." 

 

"Cảm động chỉ là bước khởi đầu của một mối quan hệ. Nếu anh ấy hoàn hảo như cậu nói, thì thực tế - anh ấy đang đeo mặt nạ, phải không?" 

 

Tôi chợt dừng lại, mặt nạ... ... 

 

Văn Tuệ nhún nhún vai: "Ai cũng có vui, có giận, có buồn. 

 

Những người không có hoặc là ẩn giấu, hoặc là... bọn họ là quái vật không có tình cảm của con người. 

 

Các cậu có thể không nghĩ đến điều này, nhưng cậu đã cảm nhận được bằng trực giác, bất kể anh ấy đeo mặt nạ hay che giấu cảm xúc, điều cậu muốn là sự chân thật của anh ấy." 

 

"Cậu không hài lòng với nháy mắt động tâm, cậu muốn nhiều hơn nữa, tham lam, tò mò, bất mãn... Đáp án duy nhất chính là, cậu thích người này, cậu cũng muốn hắn thích cậu.”

 

20.

 

Thừa nhận thích Trì Ngôn Triệt thực ra không khó.

 

Phần khó là thích những gì xảy ra sau đó. 

 

Văn Tuệ đã khuyến khích tôi dũng cảm theo đuổi còn đặt một chồng tiểu thuyết cao nửa mét trên bàn làm tài liệu tham khảo.

 

Sau khi đọc vài cuốn, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn với mình. 

 

Nếu thật sự dùng thủ đoạn trong này để theo đuổi Trì Ngôn Triệt, thậm chí có thể mất đi cơ hội kết hôn sau ba năm nữa. 

 

Mặc dù tôi chưa bao giờ đuổi theo ai, nhưng... nó cũng khá giống nhau, chắc là vậy - chắc không khó lắm phải không? 

 

Rốt cuộc, nó sẽ không khó hơn kỳ thi tuyển sinh đại học. 

 

Hai lần được chọn số 1, ngoài môn vật lý, không có gì tôi không thể làm được!

 

21.

 

Khi tôi đưa “bức thư tình” viết tay cho Trì Ngôn Triệt, tôi thấy anh ấy dừng lại một chút. 

 

“Đây là?” anh hỏi. 

 

“Tâm ý của tôi.” Tôi nhìn thẳng vào anh ấy. 

 

Tuổi trẻ được mấy năm, dám theo đuổi tình yêu. 

 

Trì Ngôn Triệt trải trang giấy lên bàn, chỉ ngón tay vào thái dương, cười khúc khích: “Tôi biết sự nhiệt tình nghiên cứu chữ cổ của em, nhưng tôi thực sự không biết những dòng chữ tiên tri trên giấy.” 

 

Trên trang giấy chữ, chữ cổ viết rất gọn gàng. 

 

"Không sao đâu, tôi sẽ phiên dịch cho anh." 

 

Ngồi ngay cạnh anh trên chiếc bàn nhỏ. 

 

Tôi kìm nén trái tim đang đập của mình, chỉ vào dòng chữ phía trên nói: "Đây là một lời bói toán. Đây là một lời bói toán từ thời cổ đại cầu xin thần linh chuyện nhân duyên." 

 

"...Ồ?" Giọng nói cuối cùng của Trì Ngôn Triệt hơi cao lên.

 

“Đại khái là có một đôi nam nữ yêu nhau, bên nữ yêu thầm bên nam, muốn kết hôn, liền hỏi thần tiên bọn họ có phải là nhân duyên tiền định không.” 

 

Tôi nói xong, quay đầu nhìn về phía Trì Ngôn Triệt:

 

“Thần tiên trả lời, xương tiên tri nứt ra, hàm ý đây là thiền duyên tiền định, vợ chồng sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời, tình yêu của họ sẽ kéo dài trăm năm. 

 

Khoảng cách quá gần, trong mắt tôi chỉ nhìn thấy anh ấy. 

 

Mỗi lời anh nói, sự dịu dàng trong mắt anh nhạt đi một chút.

Loading...