Chạm để tắt
Chạm để tắt

ANH ẤY KHÔNG HOÀN HẢO - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-18 16:48:26
Lượt xem: 1,698

Dì có phải là Trì Tiên... Ngôn... á là mẹ ... ?" 

 

Tôi nhất thời không tìm thấy từ khóa. 

 

Bà tức giận cười: “Con thực sự không biết ta.” 

 

Gật đầu, bà nói: “Ta họ Vân”

 

Cái này tôi biết. 

 

Vân Viên Vân, dòng họ bắt nguồn từ ông ngoại của Trì Ngôn Triệt. 

 

Thấy tôi vẫn còn bối rối. 

 

Bà khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói: “Tác giả cuốn “Giới thiệu văn tự Tây Hạ cổ đại” là Vân Lan.” 

 

Tôi: “!” 

 

Tôi đột nhiên đứng dậy, toàn thân khó chịu. 

 

Tôi mới nghiên cứu tác phẩm của bà ấy ngày hôm qua... 

 

Này không phải trọng điểm, trọng điểm là Viện sĩ Vân Lan Vân là viện trưởng khoa Nghệ thuật Tự do của Đại học Hoa Kha bên cạnh! Hoa Khoa và Hoa Châu là "bạn học" đã tương thân tương sát gần trăm năm. 

 

Ăn miếng trả miếng, bạn mạnh tôi sẽ mạnh hơn. Nó có thể lớn như nghiên cứu học thuật hoặc nhỏ như con ngỗng quay trong quán ăn, tùy tiện đều có thể lên hot search.

 

Tôi được nhận vào Đại học Hoa Khoa với tư cách là sinh viên đứng đầu tỉnh. 

 

Nhưng không đi báo danh. 

 

Bởi vì Tống Dụ đã có một ý nghĩ kì lạ yêu cầu Tống Thời Diểu thay thế tôi nhưng anh ấy không thực hiện được. 

 

Mặc dù kế hoạch của Tống Dụ và Tống Thời Diểu thất bại nhưng tôi không thể đăng ký vào trường vì sự cản trở và ép buộc của họ. 

 

Năm sau, tôi được nhận vào Đại học Hoa Châu với thành tích tương tự. 

 

Một năm trước, Đại học Hoa Khoa đã mở một cuộc triển lãm của trường nhân kỷ niệm 100 năm thành lập. 

 

Khi tôi lẻn vào tham quan triển lãm thành tựu văn tự cổ, bức ảnh chuyên gia đầu tiên treo trên tường là của Vân Lan! 

 

Sốc! Kẻ thù trăm năm - ồ không, hiệu trưởng của "trường hữu nghị" thực chất là mẹ chồng tôi. 

 

Chẳng phải mối quan hệ mẹ chồng con dâu này sắp kết thúc rồi sao? 

 

"Mẹ." 

 

Ngay lúc tôi đang ngơ ngác, Trì Ngôn Triệt nhẹ nhàng vuốt ve ống tay áo, ấm áp nói: “mẹ đừng dọa cô ấy.” 

 

Vân viện sĩ liếc nhìn cổ tay Trì Ngôn Triệt. 

 

Bỏ qua vẻ không hài lòng của mình, bà chỉ thở dài: "Quên đi, cứ làm đi..." 

 

"Vân viện trưởng, cô hiểu lầm rồi. Không phải Hoa Khoa không bằng Hoa Châu, đó là vấn đề của con - thực ra, Hoa Khoa không tệ, trường học còn lớn hơn Hoa Châu, ký túc xá cũng tốt hơn Hoa Châu, thậm chí còn có nhiều cây hơn Hoa Châu, dì ngỗng quay nổi tiếng nhất ở căng tin Hoa Châu đã đến Hoa Kha…”

 

Chỉ riêng những khía cạnh này, Hoa Châu đã thua hoàn toàn. 

 

Vân Lan nhìn tôi: “Vậy sao con không đến chỗ Hoa Khoa?” 

 

“Con,” tôi vô thức muốn nhéo các đốt ngón tay của mình, “con thực ra…” 

 

Tay tôi đột nhiên bị giữ lại, tôi ngẩng đầu nhìn Trì Ngôn Triệt. 

 

Anh ấy nói: “Đây là vấn đề lựa chọn cá nhân. Mẹ không có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác.”

 

Nói lời này... 

 

Tôi nhìn kỹ Trì Ngôn Triệt. 

 

Giọng nói của anh luôn dịu dàng và nụ cười không thay đổi, nhưng trong mắt anh lại có một chút lạnh lùng. 

 

"Anh Trì..." Tôi thầm thì, hơi choáng váng.

 

Anh đưa mắt nhìn tôi, trong phút chốc, sương tuyết tan đi, anh mỉm cười dịu dàng: “Không sao đâu, mẹ anh không chịu từ bỏ tài năng nên đang đùa giỡn với em.” 

 

Vân Lan “Ừ” một tiếng nhẹ nhàng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-ay-khong-hoan-hao/chuong-6.html.]

 

Ánh mắt luôn đổ dồn vào bàn tay của tôi và Trì Ngôn Triệt- đặc biệt là bàn tay của Trì Ngôn Triệt.

 

17.

 

Mặc dù lúc đầu Vân Lan đã hỏi tôi mấy câu hỏi suýt ch.ế t. 

 

Nhưng sau đó bà ấy đối xử với tôi rất tốt. 

 

Tôi dần dần thoải mái hơn thậm chí còn thảo luận với bà ấy về chuyên ngành tôi đang học trong khi ăn. 

 

“Con có muốn nghiên cứu theo phương hướng cổ văn không?” Vân Lan hỏi. 

 

“Vâng ạ,” tôi nặng nề gật đầu, “con rất hứng thú với văn tự cổ, dù là văn tự Oracle hay văn bản Tây Hạ, con hy vọng có thể nghiên cứu sâu hơn.” 

 

Vân Lan bày tỏ bà ấy rất hài lòng. 

 

Ăn xong Vân Lan bảo Trì Ngôn Triệt vào thư phòng lấy sách cho tôi. 

 

Nhân cơ hội này, bà nói với tôi: “Không nghĩ tới Ngôn Triệt thật sự sẽ…” 

 

Mới nói được nửa đường, bà lại lắc đầu, lại nhìn tôi: “Đáng tiếc, con thật là tốt.” con..." 

 

"Dì nói gì, con không hiểu." Có điều gì đó rõ ràng trong câu nói này khiến tôi bối rối. 

 

"Sau này con sẽ hiểu, Thời An, con có biết tại sao ta lại ấn tượng với con như vậy không?" 

 

Tôi dũng cảm trả lời: “Bởi vì, con không đăng ký…” 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

“Mặc dù Hoa Khoa là trường đại học hàng đầu nhưng có rất nhiều sinh viên điểm cao không đăng ký vì nhiều lý do khác nhau, nhưng lý do khiến ta nhớ đến con là… 

 

Hơn 70 năm qua kể từ khi ngành Văn học Trung Quốc được thành lập, con là người đầu tiên thi đậu thủ khoa đăng kí ngành này ở nguyện vọng 1.”   

 

Tôi hơi giật mình. 

 

“Không phải công nghệ cao, không phải bát sắt nhất, không phải có tương lai nhất, cũng không phải thú vị nhất… Nghiên cứu những văn bản đã thất truyền từ lâu thật nhàm chán và tẻ nhạt. Nghề của chúng tôi chưa bao giờ là lựa chọn hàng đầu cho những người kiêu ngạo, trừ khi thật sự là tình yêu nhiều đến mức vượt quá mong muốn về danh lợi sau này của con." 

 

Vân Lan nói xong, bà tự cười một mình: "Con không đến, ta cảm thấy rất tiếc, cảm thấy tức, cho rằng con hối hận thà học lại chứ không đến nhập học. Nhưng năm thứ hai con lại đậu Hán ngữ cổ đại của Hoa Châu - về điểm này ta cảm thấy thật đáng tiếc và bực bội đã biến thành một tiếng thở dài… 

 

Một mầm non tốt như vậy ta lại không thể tự mình dạy dỗ, tự mình bồi dưỡng nhân tài, nhưng Thời An, tương lai còn có cơ hội, con là một đứa trẻ rất ngoan, tập trung, nhiệt tình và quyết đoán, sớm hay muộn cũng sẽ thành công.

 

Vân Lan tặng cho tôi hơn mười cuốn sách. 

 

Thậm chí còn có một số lượng lớn các tài liệu nghiên cứu chưa được xuất bản! 

 

Tôi yêu thích không buông tay, từ khi lên xe liền không thể rời mắt khỏi.

 

"Sách hay như vậy sao?" Trì Ngôn Triệt hỏi. 

 

“Tất nhiên,” tôi nói mà không rời khỏi trang giấy, “có rất nhiều cuốn sách thậm chí không thể có trong thư viện.” 

 

“Có vẻ như em rất thích mẹ tôi.” Anh ấy nói. 

 

"Tôi không chỉ thích mà còn rất ngưỡng mộ!" 

 

Nhắc đến Vân Lan, tôi không khỏi khen ngợi. Từ thái độ học tập đến kết quả nghiên cứu, cuối cùng tôi cũng vui vẻ nói: “Bà ấy cũng khen tôi, nói rằng tôi rất xuất sắc.” 

 

“Em vốn đã xuất sắc rồi.” Anh ấy nói.

 

Tôi cười khúc khích nói: “Bà ấy cũng nói rằng tôi sẽ có một tương lai tươi sáng!” 

 

“Bà ấy nói đúng, em nhất định sẽ có tương lai tươi sáng.” 

 

"Bà ấy còn nói rằng sau này tôi có thể được bà ấy đào tạo!" Tôi rất hưng phấn nói "Tôi dự định sau này sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học trở thành nghiên cứu sinh của bà ấy, sau đó -”

 

“Không thể nào.” Trì Ngôn Triệt bất ngờ nói, ngắt lời tôi. 

 

Tôi ho nhẹ, cố khiêm tốn nói: “Điểm chuyên ngành của tôi đứng đầu ngành…” 

 

“Thi tuyển sinh sau đại học không quá khó khăn.” 

 

“Không liên quan gì đến chuyện đó.” Trì Ngôn Triệt chậm rãi nói:

“Nguyên tắc tránh nghi ngờ, em không thể là sinh viên của bà ấy.” 

 

Tôi đột nhiên hít một hơi, lắp bắp: “Tôi, tôi không có nghĩ đến mức độ này.”

 

Loading...