Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ANH ẤY HOANG DÃ NHƯ MỘT CON CHÓ - C10

Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:29:09
Lượt xem: 527

Tôi càng hoảng loạn hơn, vì những dòng chữ dày đặc giống như đêm qua đã biến mất.  

 

【Ôi ôi ôi, thật hồi hộp, phát ra tiếng kêu như sóc đất.】 

 

【Ôi, đây có phải là thứ tôi có thể xem không? 】

 

【Tôi đã làm việc cả ngày, tất cả những điều này là tôi xứng đáng được xem.】 

 

Tôi nhắm chặt mắt, rồi mở ra.  

 

Không được, biết có người đang xem thì căn bản không thể làm được.  

 

Tôi mở miệng, đúng lúc định nói thì cửa phòng bị gõ.  

 

Tạ Trầm lập tức buông tôi ra.  

 

Ngay sau đó, trợ lý của anh mở cửa bước vào.  

 

“Giám đốc Tạ, có một tài liệu cần ngài đến ký tên gấp.”  

 

Tạ Trầm nhận lấy tài liệu, cúi đầu, che giấu đi ánh nhìn đầy dục vọng.  

 

【Đã hết rồi, đã hết rồi sao?】 

 

【Tôi biết mà, làm sao tôi có thể xem được!】 

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

【Tôi vừa rồi còn chuẩn bị cười đến há mồm, vậy mà chỉ có thế thôi? Đùa tôi sao!】

 

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.  

 

Ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đánh giá của Tạ Trầm.  

 

Anh ấy quăng tài liệu cho trợ lý, tiến lại gần, môi áp sát vào bên tai tôi.  

 

“Hôm nay tôi khá bận, tối sẽ đến tìm em sau.”  

 

Đầu óc tôi như bị sốc, hỏi anh ấy: “Anh không ngủ sao?”  

 

Anh cười nhẹ: “Vậy tối em nhớ tắm rửa sạch sẽ đợi tôi.”  

 

【???】  

 

【Tốc độ nhanh thế sao?】

 

【Hay là ánh trăng đen* và phản diện kết hợp với nhau gây kích thích vậy!!!】  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-ay-hoang-da-nhu-mot-con-cho/c10.html.]

 

*nói ẩn ý sao í, nu9 là ánh trăng sáng đã ch của Lục Ngộ Châu theo nguyên tác. Giờ bả không ch mà còn đi theo Tạ Trầm nên nói là ánh trăng đen à.

 

Tôi ngớ người nhìn theo bóng lưng Tạ Trầm rời đi.  

 

Đột nhiên phản ứng lại.  

 

Anh ấy đã hiểu lầm ý của tôi rồi!!!

 

6

 

Buổi tối, cô giúp việc đã giúp tôi tắm.

 

Không biết có phải là ý của Tạ Trầm hay không, mà ngay cả sữa tắm cũng có mùi hoa đặc biệt.  

 

Tôi lo lắng chờ đến nửa đêm, nhưng Tạ Trầm vẫn không xuất hiện.  

 

Tôi ngồi trên sofa bên cửa sổ đọc sách, không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi.  

 

Một tiếng "rầm" vang lên làm tôi giật mình tỉnh dậy.  

 

Tôi vội vàng mở mắt, thấy Tạ Trầm đứng ở cửa, một tay đút vào túi, sắc mặt u ám.  

 

“Ôn tiểu thư, ngủ có ngon không?”  

 

Chỉ khi tức giận, Tạ Trầm mới gọi tôi như vậy.  

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”  

 

Ánh đèn ngủ bên giường chiếu sáng đôi mắt Tạ Trầm tối tăm lạnh lẽo, anh ấy cứ nhìn tôi một hồi lâu.  

 

“Hôm nay tôi bị mất một hợp đồng, giống như ba năm trước… vì thông tin bí mật của công ty bị rò rỉ…”  

 

“Lần này không phải do em!”  

 

“Ôn tiểu thư vội vàng phủ nhận như vậy làm gì?” Tạ Trầm hơi cúi người, một tay nắm chặt cổ tay tôi: “Tôi cũng coi như đã cứu mạng em, nhưng em vẫn chơi đùa với tôi, em còn có trái tim không?”  

 

Giọng nói Tạ Trầm lạnh lẽo không chút ấm áp, đột nhiên anh ấy đè tôi xuống sofa.  

 

Hơi thở lạnh lẽo gần kề, tôi mở to mắt nhìn. 

 

“Tạ Trầm, anh muốn làm gì?”  

 

Tạ Trầm nắm cằm tôi, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo: “Em nên biết, tôi đã bước qua nhiều người mới có được ngày hôm nay, cho đến khi tôi không còn gì, tôi chắc chắn sẽ ch không toàn thây... vì vậy vào ngày tôi ch, nhất định sẽ kéo Ôn tiểu thư theo cùng.”

 

Loading...