Án tử - Ngoại truyện 1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 17:42:22
Lượt xem: 231

 

1

 

Có một ngày Lưu Ninh Hoan uống say, đột nhiên yên lặng rơi lệ.

 

Tề Ngoạn hỏi nàng vì sao.

 

Nàng hỏi: "Tại sao Bá Ước không được phong ấn?"

 

Tề Ngoạn đang muốn bóp mũi rời đi, nàng đột nhiên vỗ đùi: "Ta muốn phong hắn làm hoàng đế!"

 

Tề Ngoạn kêu Vương phu mang người đi: "Chỉ có hai hạt lạc, cũng không đến mức cho uống thành như vậy.”

 

Tuy nói như thế, nhưng ý định lập nhị đế (hoàng đế thứ hai) trong lòng Lưu Ninh Hoan không c..hết.

 

Ngày hôm sau, nàng cho đặt thêm một long ỷ bên cạnh long ỷ của mình.

 

Các vị thần khóc ngất.

 

Vương phu lúc đó đứng ở vị trí thứ nhất trong võ quan.

 

Hắn liếc long ỷ kia, không mặn không nhạt nói: "Để thần ngồi ở đó làm gì?"

 

Mấy năm sau, vì sự kiên trì của Lưu Ninh Hoan, mọi người không chịu nổi phiền phức, đành để Vương phu từ dưới ngồi lên, thì cũng chỉ vài bước chân thôi mà.

 

Nhưng từ đó truyền thống Nhị thánh lâm triều lại được bảo lưu, trở thành gia huấn của tổ tông.

 

Nghe nói người duy nhất không vui trong toàn bộ chuyện này chính là Vương phu.

 

Hắn vốn đang êm đẹp, đứng ở hàng thứ nhất, mỗi ngày chỉ cần đối diện với bệ hạ, bây giờ chuyển thành đối diện với gián quan, muốn nhìn bệ hạ phải quay đầu.

 

Từ đó về sau mỗi lần bắt cá (摸魚: làm việc riêng trong giờ làm), đều được ghi lại trên chú thích sinh hoạt thường ngày.

 

Theo thống kê, thất thần hơn một ngàn lần, là quán quân các đời Vương phu bắt cá.

 

2

 

Trước khi cưới bệ hạ, Vương phu vẫn rất đơn giản.

 

Không có trạch viện của mình, cũng không có bất kỳ cơ thiếp nào.

 

Hắn nhạt nhẽo như thế, Hoàng lão Trụ quốc  nhờ thái y đi bắt mạch cho hắn: "Có phải lúc rơi vào tay Hiến vương...... bị thương khiến... tuổi còn trẻ, nhưng không được?"

 

Thái y sờ sờ râu: "Ta thấy thận chỉ hơi yếu, nhưng không nghiêm trọng lắm, mỗi ngày ăn hai quả hạch đào sẽ tốt thôi, sau này tướng quân đừng nghĩ mình còn trẻ mà ngày nào cũng thẩm du nhé."

 

Hoàng lão Trụ quốc : "Hả?”

 

Vương phu nhàn nhạt buông tay áo: “Lang băm.”

 

Thái y: "Bị thương đừng tới tìm ta.”

 

Hoàng lão Trụ quốc cảm thấy Vương phu đều cô đơn như vậy, cũng không tốt, cho nên đưa cho Vương phu hai mỹ nữ, liền bị từ chối luôn ngoài cửa.

 

Vương phu xúc động nói: "Thân thể tám thước, đã hứa với đất nước, cũng hứa với quân vương.”

 

Hoàng lão Trụ quốc : "Bội phục, bội phục!” Rồi quay đầu ngẫm lại lại cảm thấy có chỗ nào không đúng: [Tại sao hứa với quân vương lại phải cấm dục?]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/an-tu/ngoai-truyen-1.html.]

Đúng lúc Lưu Ninh Hoan từ ngoài cửa đi qua, trăng sao chiếu rọi, hai đầu lông mày anh dũng bừng bừng.

 

Sau đó đột nhiên lấy ra một cái gương nhỏ, hết sức tự nhiên bôi chút mỡ, bôi xong tiếp tục cùng đại tướng thương thảo như kế sách đối địch.

 

Hoàng lão Trụ quốc : "À......”, cảm giác như biết được điều gì đó.

 

Sau đó.

 

Đế hậu đại hôn.

 

Hoàng lão Trụ quốc  uống rượu dâng của Đế hậu, không khỏi cảm khái: "Hài tử cũng đã trưởng thành...... Khụ khụ, lão cũng nên cáo lão hồi hương.”

 

Hoàng lão Trụ quốc  chân trước vừa đi, chân sau liền nhận được thư cầu cứu của Từ Lương.

 

Đế Hậu mười ngày không lâm triều!

 

Hoàng đế không đến, Đại tướng quân cũng không đến!

 

Văn võ bá quan mỗi ngày lên triều, ngồi lên không một bóng người!

 

Triều đình và dân chúng khiếp sợ! Quần thần dâng tấu chương!

 

Hoàng lão Trụ quốc  là nguyên lão tứ triều, được mời trở về, mang theo thư gián của văn võ bá quan, gõ cửa cung điện Chiêu Dương.

 

Người mở cửa là Vương phu, khoác áo rụt rè, nửa lộ mặt: "Có chuyện gì."

 

Hoàng lão Trụ quốc : "Ngài còn mặt mũi hỏi sao?”

 

Vương phu trầm mặc không nói.

 

Hoàng lão Trụ quốc : "Còn tiếp tục như vậy tất cả mọi người cho rằng ngài uy h.i.ế.p thiên tử để lệnh chư hầu!"

 

Vương phu vẫn trầm mặc không nói.

 

Hoàng lão Trụ quốc : "Nam nhân, phải tiết chế!”

 

Vương phu: "Tân hôn, không thể thông cảm một chút sao?"

 

Hoàng lão Trụ quốc : "Quần thần đều quỳ bên ngoài, ngài đi nói bọn họ thông cảm một chút đi.”

 

Vương phu trầm ngâm thật lâu, cuối cùng tiếc nuối thở dài.

 

Hoàng lão Trụ quốc : "Đã mười ngày rồi, ngài thở dài cái gì!"

 

Sau đó, Lưu Ninh Hoan gửi cho Hoàng lão Trụ thuốc trường sinh, có thể bảo vệ tính mạng con cháu Hoàng tộc.

 

Hoàng lão Trụ quốc  : "Vô duyên vô cớ, tại sao bệ hạ lại ban cho thần thứ quý giá như vậy?"

 

Lưu Ninh Hoan nghiêm nghị nói: "Ái khanh đã cứu mạng trẫm, trẫm vĩnh viễn không quên.”

 

Hoàng lão Trụ quốc:?

 

Hoàng lão Trụ quốc đến c..hết vẫn còn suy nghĩ.

 

Đêm đó, Bá Ước đã làm gì?

 

 

Bình luận

4 bình luận

  • nhìn mười mấy chương thì thấy dài mà đọc vèo cái hết. Chuyên ngắn mà logic, nữ chính thông minh, cầm được buông được, có vui có buồn có cốt truyện, he nha. một trong những chuyện đọc xong ko làm bạn thất vọng.

    Hủ Hủ 1 tuần trước · Trả lời

  • Tự nhiên cho khúc nằm mơ bị ban rượu độc die ở lãnh cung thấy dư thùa gì đâu. Nếu ám chỉ đó là kiếp trước thì 2 kiếp như 2 ng khác nhau,lúc chưa nằm mơ thì kiếp 2 đã thể hiện ng thông minh mưu lược rồi. Vậy chi tiết nằm mơ đó chen vào làm gì .

    Ny 2 tuần trước · Trả lời

    • mình cảm thấy nó giống như điềm báo trước của tương lai ấy chứ ko phải kiếp trước đâu. Nên sau đó lúc bị đày lãnh cung, mới cùng vị tướng trẻ chạy trốn vì sợ giấc mơ thành sự thật.

      Hủ Hủ 1 tuần trước · Trả lời

  • Hay nha, thank nhóm dịch

    Cá muối 1.0 2 tuần trước · Trả lời

Loading...