Án tử - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-06-30 15:39:38
Lượt xem: 51

14

 

Chúng ta xuất hành ngay trong đêm, chạy tới Biện Kinh.

 

Đi được nửa đường, ta nghe được tin tức từ Biện Kinh.

 

Đàm Tam Khuyết muốn chiêu hàng Vệ Phong, đầu tiên là ban thưởng kim ngân mỹ nhân cho hắn, hứa hẹn quan to lộc hậu, Vệ Phong hoàn toàn không để ý tới.

 

Tống Bảo Bình khuyên Đàm Tam Khuyết dùng cực hình bên đường rồi c.h.é.m đầu: "Để mọi người xem kết cục của phản tặc.”

 

Thế là Vệ tướng quân của ta, Vệ tướng quân bất khả chiến bại của ta, bị xiềng xích đ.â.m xuyên qua xương bả vai.

 

Trên mặt có khắc hai chữ "phản tặc".

 

Mang gông xiềng nặng hai mươi cân, trong gió bắc mặc y phục trắng mỏng manh, khum chân diễu hành qua các đường phố ở Biện Kinh.

 

Ngày đó, lê dân bách tính đứng đầy hai bên đường.

 

Mỗi bước đi của hắn, đều có m..áu từ trong vết thương chảy xuống. M..áu của hắn chảy khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Biện Kinh. Cuối cùng, dừng lại trước cửa cung điện.

 

Đàm Tam Khuyết ở trên Thiên Khuyết, từ trên cao nhìn xuống.

 

Tay đao phủ của hắn cầm mười tám cái nêm gỗ to bằng đầu ngón tay, đặt ở trước mặt Vệ Phong.

 

Cái thứ nhất, đ.â.m thủng tay trái của vệ Phong.

 

Đàm Tam Khuyết hỏi Vệ Phong: "Vệ Phong, ngươi có hàng hay không?”

 

Bá Ước đáp: “Không hàng.”

 

Cái thứ hai đ.â.m vào tay phải của Vệ Phong.

 

Đàm Tam Khuyết hỏi: "Bây giờ có hàng không?”

 

Bá Ước đáp: “Không hàng.”

 

Cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm......

 

“Không hàng.”

 

“Không hàng!”

 

“Không hàng!!”

 

Trong gió rít, thành Biện Kinh tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của hắn cùng với câu nói “Không hàng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/an-tu/chuong-14.html.]

Đến cuối cùng.

 

Hắn đã không thể kêu lên được nữa.

 

Y phục trắng nhuộm m..áu, thiếu tướng quân khắp người bị nêm gỗ xuyên thủng, không còn có bản lĩnh quyết thắng ngàn dặm trên lưng ngựa nữa.

 

Nhưng Đàm Tam Khuyết lại từ kinh sợ đến sợ hãi.

 

Bởi vì hắn chỉ còn một cái nêm gỗ.

 

“Cái tiếp theo sẽ đ.â.m vào trái tim của ngươi, nếu muốn sống, chẳng lẽ còn dám nói không hàng sao?"

 

Vệ Phong ngã xuống vũng m..áu, hơi thở u ám, ngón tay khẽ nhúc nhích.

 

Hắn giãy dụa, dùng sức lực cuối cùng ngẩng đầu, dùng m..áu nóng viết một chữ trên mặt đất, mơ hồ, bẩn thỉu, nguệch ngoạc.

 

Tất cả mọi người đều phân biệt được.

 

Đó là chữ "Lưu".

 

Chữ "Lưu" là ta......

 

“Sau đó thì sao?”

 

“Đàm Tam Khuyết thất thố, nhảy dựng lên hô to, c.h.é.m đầu! Kéo hắn ra ngoài c.h.é.m đầu!”

 

 **(Thất thố: sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong cách cư xử, nói năng)**

 

"Nhưng dân chúng thành Biện Kinh đa tức sùi bọt mép, họ xông lên quảng trường trước điện."

 

"Quá nhiều người, bọn họ kết thành tường thành, xô đẩy vệ quân."

 

"Khi đám đông rút đi, đã không còn nhìn thấy Vệ Phong nữa."

 

"Trước mắt trong thành đang ra sức lùng bắt, nhưng vẫn không có tung tích của hắn."

 

Ta khóc nhưng cười.

 

Đúng vậy, dân chúng sẽ không quên.

 

Dân chúng sẽ không quên, là ai thu phục Thục Xuyên, là ai thu phục Yến Vân.

 

Không ai nhìn thấy Vệ Bá Ước, nhưng không ai không biết Vệ Bá Ước.

 

-----

Nhỡ tay xoá, đăng lại nên Chương 15 ở cuối cùng mn nhé

Bình luận

4 bình luận

  • nhìn mười mấy chương thì thấy dài mà đọc vèo cái hết. Chuyên ngắn mà logic, nữ chính thông minh, cầm được buông được, có vui có buồn có cốt truyện, he nha. một trong những chuyện đọc xong ko làm bạn thất vọng.

    Hủ Hủ 1 tuần trước · Trả lời

  • Tự nhiên cho khúc nằm mơ bị ban rượu độc die ở lãnh cung thấy dư thùa gì đâu. Nếu ám chỉ đó là kiếp trước thì 2 kiếp như 2 ng khác nhau,lúc chưa nằm mơ thì kiếp 2 đã thể hiện ng thông minh mưu lược rồi. Vậy chi tiết nằm mơ đó chen vào làm gì .

    Ny 2 tuần trước · Trả lời

    • mình cảm thấy nó giống như điềm báo trước của tương lai ấy chứ ko phải kiếp trước đâu. Nên sau đó lúc bị đày lãnh cung, mới cùng vị tướng trẻ chạy trốn vì sợ giấc mơ thành sự thật.

      Hủ Hủ 1 tuần trước · Trả lời

  • Hay nha, thank nhóm dịch

    Cá muối 1.0 2 tuần trước · Trả lời

Loading...