Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ai Là Hung Thủ? - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-08-14 09:39:24
Lượt xem: 116

 

"Tay trầy cả da."

Năm 2016, Gia Đông lảo đảo ngã xuống.

Vội vàng nhặt chiếc máy ghi âm rơi xuống.

Tôi lao đến, mắt đỏ ngầu.

Một tay ấn đầu cậu ta xuống nước.

Một tay nắm lấy bàn tay đang cầm máy ghi âm của cậu ta.

"Năm 2004, người đi đường đều đang chạy trốn cơn mưa."

"Cậu bạn cùng bàn đi tìm kiếm khắp nơi, lo lắng tôi sẽ tức giận."

"Cuối cùng cậu ta bị bố mẹ nhìn thấy, lôi về nhà, miệng vẫn còn lẩm bẩm, tôi ra ngoài phải đúng với khẩu hiệu, phải trung thành.”

Năm 2016.

Mắt tôi đỏ hoe, đè chặt lấy cậu ta.

Cậu ta thổi bong bóng trong nước, ra sức vùng vẫy, mảnh chai rượu đ.â.m loạn xạ vào tay, vào người tôi.

"Năm 2004."

"Cậu bạn cùng bàn bị bắt, bị đánh đến mức không chịu nổi nữa. Chỉ có thể học thuộc lòng những gì được viết trên tờ giấy đưa cho cậu ta."

"Trên đó, toàn là nét chữ của người bị ấn trong nước."

Năm 2016.

Bụng tôi bị mảnh chai rượu cứa rách, cuối cùng cũng kiệt sức.

Gia Đông vùng thoát khỏi tôi.

Nhưng cậu ta kinh hoàng nhìn thấy tôi toàn thân đầy máu, nhưng lại mở to đôi mắt đỏ ngầu, bước về phía cậu ta.

"Năm 2004, trong hành lang, tôi nhìn thấy con heo đất đã trống rỗng."

"Bên trong đó, đáng lẽ là số tiền mà cô ấy đã tiết kiệm cả mùa hè."

"Cô ấy vốn đã đồng ý với tôi, sẽ sống thật tốt."

Tôi lội nước bước đi, m.á.u sau lưng in dấu một vệt đỏ tươi.

"Trả chiếc điện thoại cho tôi." Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, nói.

Trả cho tôi.

 

41

"Mày dám bước tới, tao sẽ đập nát nó bây giờ." Cậu ta giơ cao chiếc máy ghi âm.

Tôi không còn quan tâm nữa.

"Đập đi." Tôi nói. "Đập đi."

"Mày dám g.i.ế.c tao sao? Mày dám g.i.ế.c tao sao?" Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt sợ hãi, run rẩy muốn phủ nhận điều gì đó.

"Gia Đông à, mày biết không..." Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta với ánh mắt khát máu: "Vừa rồi mày hỏi, chính là câu hỏi thứ ba đấy."

Trong nháy mắt, cậu ta sợ hãi tột độ.

Tôi nhìn thấy cậu ta luống cuống lấy ra một thứ từ trong túi.

Một chiếc điện thoại màu trắng, đã bong tróc sơn.

"Đi nhặt đi! Cút đi nhặt đi!" Cậu ta dùng hết sức ném ra ngoài hành lang, bị cuốn vào dòng nước chảy xiết.

Ánh mắt tôi, hoàn toàn bị thu hút, khi hoàn hồn, cậu ta đã giơ cao chiếc máy ghi âm, đập mạnh vào tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ai-la-hung-thu/chuong-19.html.]

Nhưng một bóng người lao vào cậu ta.

Quan San Nguyệt.

Chiếc máy ghi âm bay ra khỏi tay cậu ta rơi xuống dòng nước chảy xiết bên ngoài hành lang.

Gia Đông vùng vẫy muốn giành lại, nhưng lại bị Quan San Nguyệt ôm chặt.

"Lục Vũ!" Quan San Nguyệt dùng hết sức lực hét lớn: "Lấy máy ghi âm."

Cô ta đã không còn nhiều sức lực nữa, gần như đang cầu xin.

"Máy ghi âm." Cô ta nói.

Tôi không chút do dự, trèo qua lan can, nhảy xuống nước.

 

42

Trong dòng nước chảy xiết dữ dội.

Tôi nhìn thấy chúng.

Chiếc điện thoại màu trắng, bong tróc sơn.

Chiếc máy ghi âm, nhấp nháy ánh sáng đỏ nhạt.

Chúng bị dòng nước cuộn trôi, trôi về hai hướng khác nhau.

Đầu óc tôi ong ong.

Cơ thể dùng hết sức lực, bơi về phía chiếc điện thoại màu trắng đó.

Để tôi nắm lấy nó.

Tôi có thể từ bỏ tất cả.

Để tôi nắm lấy cô ấy.

"Năm 2004, trời đổ mưa."

"Tôi và cô gái tên Tiểu Do đó vừa mới hôn nhau trên nền đất lộn xộn."

"Đi một trước một sau, trên con đường không có người qua lại."

"Bước đi rất chậm."

"Cô ấy đột nhiên quay người lại, mỉm cười với tôi."

"Này."

Năm 2016, một giọng nói của cô gái vang lên.

Tôi ngây người dừng lại trong nước.

Tiểu Do đứng trên mặt nước, chắp tay sau lưng, nhìn tôi với vẻ mặt rạng rỡ.

"Lên đại học rồi, nhớ gọi điện thoại cho tôi đấy nhé."

"Nhưng mà tôi không có tiền mua cái thứ hai đâu."

"Chờ tôi tiết kiệm thêm chút nữa, anh có thể gọi cho tôi rồi."

"Xin lỗi anh." Cô ấy nói. "Tôi làm mất điện thoại rồi."

"Tin nhắn này, cũng không thể gửi cho anh được."

Tôi muốn đến bên cô ấy, ôm lấy cô ấy.

Rõ ràng chỉ cách một khoảng ngắn như vậy, nhưng tôi lại không thể nào tiến lại gần cô ấy một bước.

Khi bóng dáng cô ấy dần dần biến mất trong màn mưa, theo dòng nước trôi đến tay tôi chỉ có chiếc máy ghi âm đó.

Khi tôi mất đi ý thức, là lớp trưởng và Quan San Nguyệt đã kéo tôi từ phía sau.

Loading...