Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ai Là Hung Thủ? - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-08-14 09:38:39
Lượt xem: 127

 

Chứng cứ đã bị cuốn trôi hết rồi, trên dưới cơ quan đều cùng họ với tao, chúng mày lấy gì lật kèo?"

Gió mạnh thổi tung cửa sổ, cuốn theo nước mưa tràn vào phòng học.

"Mày không sợ quỷ thần sao?" Quan San Nguyệt nói.

Trong bóng tối, ánh lửa của chân nến bập bùng, vẻ mặt của Quan San Nguyệt giống như Diêm Vương dưới địa ngục.

"Tao đã hô to tên của Tiểu Do rồi."

Gia Đông cười thảm: "Trước kia tao dùng gạch đập c.h.ế.t nó, bây giờ vẫn có thể để người của âm phủ g.i.ế.c c.h.ế.t nó."

"Tối nay tao đến đây, chính là muốn nói cho chúng mày biết. Tao chính là muốn hủy hoại chúng mày, mãi mãi dẫm đạp lên chúng mày!"

Nhưng mà, đã không còn ai chú ý đến những gì cậu ta nói nữa.

 

38

Cơn mưa ập đến, dập tắt ngọn nến duy nhất.

Trên n.g.ự.c Quan San Nguyệt có một điểm sáng màu đỏ nhạt như trái tim của ác quỷ địa ngục đập nhịp nhàng.

Tất cả mọi người đều hiểu ra.

Quan San Nguyệt đã gắn một thiết bị ghi âm ở vị trí n.g.ự.c áo.

Cho nên, khi cô ta đưa ra câu hỏi cuối cùng mới có vẻ mặt như Diêm Vương!

Gia Đông cúi đầu xuống, sững sờ.

"Chúng mày lại chơi tao, chúng mày lại chơi tao..."

Cậu ta lập tức chĩa mảnh chai rượu vào vị trí đó của Quan San Nguyệt, ra sức giật mạnh.

Quan San Nguyệt ra sức bảo vệ.

"Mẹ kiếp mày..." Lớp trưởng nghiến răng nghiến lợi.

Thấy lớp trưởng và A Kiên đang tiến lại gần. Gia Đông rõ ràng hoảng sợ, mảnh chai rượu đ.â.m vào da thịt Quan San Nguyệt, m.á.u chảy ra.

Cuối cùng Quan San Nguyệt vẫn bị ép đứng dậy, bị Gia Đông khống chế lùi ra ngoài.

"Chiếc điện thoại đó ở đâu?" Tôi nhìn bóng lưng cậu ta rời đi nói.

Buổi sáng mưa hôm đó.

Chiếc điện thoại mà cô ấy mua cho tôi, ở đâu.

Cậu ta không để ý.

"Tin nhắn mà cô ấy gửi cho tao là gì?" Tôi gần như cầu xin.

"Không cần hỏi nữa."

Gia Đông cười khẩy.

"Qua đêm nay, tao sẽ cho tất cả chúng mày đi tù."

Gia Đông khống chế Quan San Nguyệt, rời khỏi phòng học.

Lớp trưởng vừa kêu "Vợ ơi!" vừa loạng choạng đuổi theo.

 

39

A Kiên cởi trói cho tôi.

Sau đó, cả người hắn ta cũng mềm nhũn ngã xuống dựa vào tường.

Hắn ta dùng quần áo quấn chặt bụng, từ bên trong m.á.u vẫn chảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ai-la-hung-thu/chuong-18.html.]

"Biết thế đã không trói chặt như vậy..." A Kiên vì mất m.á.u nên sắc mặt trắng bệch, yếu ớt.

Tôi loạng choạng đứng dậy.

Tôi biết, trong buổi họp mặt tối nay, tôi còn một việc phải làm.

Tôi lấy bình rượu trong túi ra, mở nắp, đổ lên vết thương của Kiên.

A Kiên lập tức nhíu mày.

"... Sống sót trở về." A Kiên nhìn tôi với vẻ mặt yếu ớt nói.

Trở về thời niên thiếu của chúng tôi.

Đây thật sự không giống lời mà anh ta sẽ nói với tôi.

Tôi nhấc thùng bia chưa mở nắp, loạng choạng bước ra ngoài.

"Lục Vũ, mẹ kiếp mày nhất định phải sống sót trở về cho tao!"

Phía sau tôi, tiếng hét khàn giọng của A Kiên vang lên.

 

40

"Mùa hè năm 2004."

"Buổi sáng mưa."

"Một cô gái tên Tiểu Do, cầm ô, trong lòng ôm chiếc điện thoại vừa mua."

"Bên trong, là tin nhắn mà cô ấy đã soạn sẵn."

"Đi trên đường đến trường tìm tôi."

"Buổi sáng mưa năm 2004."

"Cậu bạn cùng bàn đến cổng trường, nhưng đợi mãi cũng không thấy bóng dáng cô ấy."

"Chỉ nghe bà chủ quán ăn sáng nói, cô ấy đi theo một người, vội vàng chạy trên đường."

Mưa như trút nước.

Dường như trong mưa có vô số quái vật, lại dường như có những người của âm phủ cao gầy, đang phi nước đại trên mặt nước.

Phòng học không khóa cửa chỉ có phòng của chúng tôi.

Khi xuống đến tầng hai, tôi nhìn thấy bóng dáng Gia Đông.

Lớp trưởng bất lực ngồi bệt xuống nước, m.á.u từ cổ tuôn ra.

Quan San Nguyệt cũng đang chảy máu, cuối cùng mảnh chai rượu cũng rạch rách quần áo cô ấy.

Giật lấy chiếc máy ghi âm được khâu chung với vải.

Gia Đông cầm lấy nó, cố gắng đập vào tường.

"Năm 2004."

"Gia Đông đã lừa cô ấy đến gần khu chung cư đó."

"Cô ấy hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng tôi."

"Nhưng lại bị một hòn đá đập vào gáy."

Năm 2016, hành lang ngập nước.

Tôi cầm một chai bia, ném mạnh vào đầu Gia Đông.

Nó vỡ tan tành trên đầu cậu ta.

"Năm 2004, nước mưa rơi xuống cơ thể lạnh lẽo của cô ấy."

"Cô ấy đã không còn nói được nữa."

"Nhưng tay vẫn nắm chặt cái túi đựng điện thoại."

Loading...