Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ai Là Hung Thủ? - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-08-14 09:37:03
Lượt xem: 128

 

Gia Đông ngồi cạnh Kiên.

Tôi biết, bây giờ A Kiên không tin ai cả, thực ra là đang canh chừng cậu ta.

Chỉ là tôi đã động thủ, nên bất đắc dĩ phải trói tôi lại.

"Hay là báo cảnh sát đi?" Gia Đông kiên quyết đóng vai một người vô tội.

Đúng vậy, đây chẳng phải cũng là mục đích của cậu ta sao.

Khuấy đục nước, làm ầm ĩ đến mức cảnh sát phải đến, nghi lễ gọi hồn tự nhiên sẽ kết thúc.

"Mày bị điên à? Cảnh sát có thuyền sao? Hay là cảnh sát bơi đến đây điều tra cho mày?" Lớp trưởng phản bác.

"Suy nghĩ chút đi." Tôi nhìn lớp trưởng. "Hôm đó là mày bảo tao ở lại, tao còn chưa đến trường! Hơn nữa, làm sao tao có thể..."

Lớp trưởng hiểu ra: "Đúng vậy, là tao bảo nó đừng đi."

Trong nháy mắt, cậu ta nhìn chằm chằm Gia Đông, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

"Chờ đã! Hôm đó mày vẫn luôn ở cùng với nó?" Gia Đông hỏi.

"Không phải."

"Vậy nên mày căn bản không thể phán đoán được rốt cuộc nó đã ở trường bao lâu, có thể nó ra ngoài g.i.ế.c người ngay sau đó cũng nên."

"Nhưng mà, quan hệ giữa Lục Vũ và cô ấy tốt như vậy..."

"Lòng người khó đoán lắm. Tao đã gặp rất nhiều tội phạm, có người chính là có sở thích đặc biệt, muốn thông qua việc tàn phá người khác để đạt được khoái cảm."

Gia Đông quả quyết nói: "Biết đâu nó chính là loại người đó, vừa rồi nó đối xử với tao thế nào thì các người đều đã thấy!"

Tôi vùng vẫy muốn đứng dậy, Gia Đông vội vàng lùi lại.

"Ít nhất, có một chuyện đã rõ ràng."

Lúc này, Quan San Nguyệt im lặng nãy giờ, bỗng nhiên lên tiếng: "Hoặc là mày, hoặc là nó. Mưa vẫn chưa tạnh, trước khi cô ấy quay lại, chúng ta có rất nhiều thời gian."

Mưa như trút nước, vẫn tiếp tục rơi.

 

33

"Chết tiệt." Lớp trưởng chửi thề, nhưng lại hưng phấn xoa tay.

"Mày hưng phấn cái gì?" A Kiên hỏi.

"Chết tiệt, sắp phát tài rồi!"

Tôi trừng mắt nhìn Gia Đông.

Cậu ta vẫn đang đóng vai một người vô tội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ai-la-hung-thu/chuong-15.html.]

"Gia Đông." Tôi nói.

"Tao biết mày cảm thấy mày giấu trời qua biển đây là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời mày, điều mày lo lắng nhất, chính là không có ai biết."

"Đặc biệt là tao không biết."

"Mày đắc ý lắm đúng không, cho dù tất cả chúng tao đều cho rằng mày là hung thủ."

"Chứng cứ trước kia đều biến mất rồi, không ai làm gì được mày."

"Mày tính toán kỹ lưỡng, cho dù cuối cùng báo cảnh sát cũng không bắt được mày. Phải không?"

Tôi dừng lại một chút.

Tôi cũng đã phản ứng kịp.

"Tối nay mày đến đây, thật ra là để tìm niềm vui, Gia Đông. Bởi vì đối với mày mà nói, đây là một trò chơi mà mày sẽ không bao giờ thua.

Trước khi chúng tao cho rằng mày là hung thủ, mày có thể nhìn thấy chúng tao bẽ mặt, một lần nữa chứng minh thành tựu năm xưa của mày.

Cũng như, chạy đến trước mặt tao, tuyên bố chiến thắng của mày.

Đây mới là lý do duy nhất, khiến mày đến đây tối nay. Còn đến cuối cùng, cho dù mày bị phát hiện. Chúng tao cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mày nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Bởi vì, một tên thu ngân siêu thị, một ông chủ quán barbecue, một tên quản lý công ty nợ nần chồng chất. Bọn họ vốn dĩ đã là một lũ loser rồi, chẳng làm được gì cả."

Một kế hoạch thật hoàn hảo.

Hóa ra ngay từ khi bắt đầu lên kế hoạch này cậu ta đã thắng tất cả chúng tôi.

"Chỉ dám chơi trò chơi chắc chắn sẽ thắng thôi sao." Tôi cười khẩy.

"Mày thật sự vẫn luôn là một kẻ nhát gan như vậy."

"Mày đang nói cái gì vậy?" Gia Đông mở to đôi mắt vô tội đó.

Nhưng mà khi nghe thấy tôi cười nhạo cậu ta, cảm xúc của cậu ta rõ ràng vẫn d.a.o động một chút.

"Mày càng bịa đặt thì càng đáng ngờ đấy Lục Vũ." Cậu ta cố gắng kiềm chế bản thân.

"Nhưng mà Gia Đông, mày chưa chắc đã thắng đâu." Tôi nhìn cậu ta.

"Bởi vì mày đã không tính đến một chuyện, nghi lễ gọi hồn là thật.

Cô ấy vẫn luôn nhìn mày, tên hung thủ. Còn tao ngồi ở đây. Tao đã biết câu hỏi thứ ba là gì rồi.

Người khác nghĩ gì về tao, pháp luật phán xét tao như thế nào, tao không quan tâm.

Tối nay, tao và cô ấy nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t mày."

 

34

Hơi thở của Gia Đông như ngừng lại.

Đúng vậy, sao tôi lại quên chứ.

Loading...